Trái tim dù có sắt đá đến mấy thì cũng có lúc mềm yếu, Âu Thiếu đứng im nhưng trong lòng đã đổ vỡ từ khi nào.
Ánh nhìn đầy tan thương, miệng định nói gì đấy nhưng lời vừa ra tới cửa thì lại nuốt ngược vào trong.
Vô Ưu vẫn mang gương mặt lạnh tanh, cảm tưởng người đối diện cho dù có chết cũng không liên quan đến bản thân cô.
“Âu Thiếu, Chuyện quá khứ chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Quên hết mọi chuyện rồi bắt đầu lại từ đầu đi…Đừng cố chấp với những thứ không thể thay đổi. Chúng ta…Sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Âu Thiếu cười nhạt.
“Nói thì dễ đấy. Làm được gọi là đỉnh, nhưng cứ nghĩ tới thì lại đau. Đau lắm!..Chẳng qua là tự dối lòng mà thôi!”
Vô Ưu im lặng không đáp.
Âu thiếu lết từng bước nhỏ nặng nhọc, khó khăn để đến gần Vô Ưu hơn, nhưng anh càng tiến thì cô lại càng lùi cứ như một cảm giác ghét bỏ đến khó chịu.
Anh khẽ cười nhàn nhạt, trầm thấp giọng khó khăn “Em và hắn ta đang hẹn hò sao?”
“Nhảm thôi, tôi không biết cái tin đồn đấy ở đâu ra.”
" Vậy…Em có thích hắn không?"
“Một chút.”
“Thế còn anh thì sao? Tại sao lại nhẫn tâm với anh như vậy? Một chút tình cảm, em cũng không có sao?”
“Vậy tôi hỏi anh. Lúc Thanh Ý hành hạ tôi thì anh ở đâu? Lúc tôi cần anh nhất thì anh lại không tin tôi.Cô ta hại chết ba mẹ và em gái của tôi, hủy dung nhan thậm chí còn suýt giết chết con của tôi. Cô ta là thanh mai trúc mã của anh cơ mà. Anh từng nói, anh tin cô ta và rồi thế nào? Con mất, mẹ bị giết. Anh hài lòng chưa?”
“Anh…”
“Bây giờ thì sao? Anh còn tình cảm với cô ta không?”
“Anh…”
“Không cần nói nữa…Nó đã không còn quan trọng nữa rồi.”
“Vô Ưu, anh xin lỗi. Tẩt cả…là lỗi của anh.”
“Không ai là không có lỗi. Thế nên đừng xin lỗi tôi. Cho dù anh có chết, tôi cũng sẽ không rơi bất cứ giọt nước mắt nào.”
Vô Ưu không để cho anh nói. Nhưng những câu nói của cô đều là sự thật không thể dối trá.
Hai ánh mắt cứ lặng thinh nhìn nhau và cảm nhận được sự tổn thương của đối phương qua một cái nhìn sâu trong đôi mắt của kẻ lụy tình.
Âu Thiếu im lặng, những nỗi buồn vô kể cứ ập tới không thể nói ra hết.
Buồn bã lặng nhìn người con gái đối diện, một ánh nhìn của một kẻ si tình đến ngu muội.
Vô Ưu cũng không muốn ở lại lâu, cái gì cần nói cũng đã nói xong, cô dứt khoát quay người bước đi. Để lại phía sau một người đàn ông với vô vàn nỗi buồn chồng chất, đường tình giữa cô và anh sẽ mãi mãi là đoạn đường song song, một phút thầm lặng có thể xa nhau mãi mãi.
Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhoà, trái tim Âu Thiếu cứ như bị bóp nghẹn đau đến thấu lòng.
Lặng thầm đau thấu nhìn người mình yêu xa vời.
Âu Thiếu cúi xuống, bật cười run run trong đau khổ, giọng nói thống khổ ngập ngừng vang lên the thé trong cổ họng.
“Có lẽ một nào đó trong tương lai. Đột nhiên en nhớ ra anh tốt với em. Nhưng đến lúc đó, chúng ta không còn chung đường nữa rồi.”
Vừa nói dứt câu thì cơ thể Âu Thiếu như không còn sức sống, đổ rạp xuống đất. Đôi mắt ướt mi vẫn dõi theo hình bóng mảnh mai dần khuất đi trong màn mưa u sầu.
Vô Ưu vẫn lạnh lùng bước đi.
khoé miệng Âu Thiếu nhoẻn cười cay đắng. Mí mắt nặng trĩu cùng với cơn đau từ bụng chuyền lên, làm sao có thể so với nỗi đau trong tim lúc này.
Anh đã rơi nước mắt. Nước mắt của một người con đàn ông dành cho cô gái mà mình yêu hết lòng, giọng nói lại the thé cất lên khiến người ta nghe cũng phải nhói lòng.
“Tại sao vậy? Tại sao em lại rời xa anh? Tại sao lại không cần anh nữa.”
Tiếng nói dần nhỏ đi, nước mắt nhạt nhoà rồi dần chìm vào bóng tối như dải ngân hà dài bất tận.
“Thiếu Tổng, Thiếu Tổng, anh làm sao vậy? Cố gắng lên, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.”
Trợ lý Lâm ngồi trong xe thấy Âu Thiếu Ngất đi thì vội mở tung cửa chạy ra, ôm lấy anh rồi kéo anh vào trong xe.
Tay vừa làm vừa lo lắng mà miệng cứ cằn nhằn.
“Các người đúng là ngang như nhau. Cứ thế này chỉ khổ những kẻ làm thuê như chúng tôi thôi. Thiếu Tổng, anh đúng là một tên đần.”
“Vô Ưu, cô không định quay lại sao?” Một người hầu gái đi theo che ô cho cô lên tiếng hỏi.
Nhưng cô vẫn không trả lời.
Dù chỉ mới biết nhau, nhưng cũng là người từng trải ít nhiều biết chút về tình cảm. Thấy cả hai như vậy thì chỉ biết lắc đầu thở dài.
Thấy Vô Ưu vẫn im lặng, cô hầu gái ấy tò mò mà bước lên thêm chút nữa để ngó xem thì bất ngờ nhận ra. Vô Ưu đang rơi nước mắt, khóc trong im lặng.
Đang định tiến lên hỏi thì nhìn thấy Vô Ư mỉm cười một cách khó hiểu.
“Xin lỗi! Lần này, người thắng là em rồi.” Vô Ưu lẩm bẩm trong miệng.
Ở xã hội này là vậy, nó cứ như là một trò đùa. Thật lòng quá, thì thua. Vậy thôi…
Do dự một lúc, cô hầu gái mới ngập ngừng lên tiếng.
“Cô…Còn yêu cậu ta không?”
Vô Ưu mỉm cười lắc đầu “Không phải không yêu. Mà là, đừng hỏi nữa.”
“Âu Thiếu, anh biết không? Chỉ cần em đủ nhẫn tâm thì người khóc lúc nửa đêm. Sẽ không phải là em nữa.”
Tiếng lòng cô thầm than.
Vô Ưu dừng lại, ngước mặt lên bầu trời u ám mây đen ngắm nhìn những hạt mưa đang ngày càng trút xuống, cô đưa tay ra hứng và cảm nhận. Khoé môi cong lên cười nhẹ, nhưng vẫn không thể nào che đậy được cảm xúc lúc này