Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 33



Tối muộn, Hoàng Như Như về trường học trước.

Sau khi quán mỳ đóng cửa đã là hơn mười một giờ.

Trịnh Lâm Thiên lái minibus đến cửa hàng chính đón Hàn Đống. Chiếc Grand Cherokee của Hàn Đống để ở khu nhà, nên Trịnh Lâm Thiên xung phong nhận việc đi đón Hàn Đống.

Hàn Đống lên xe, Trịnh Lâm Thiên bắt đầu lải nhải thuật lại các chuyện xảy ra trong quán ngày hôm nay, ý tứ trong lời nói chính là, hôm nay cậu đã làm rất tốt, sư phụ, xin hãy ngợi khen.

Nhưng mà, nếu không có Hoàng Như Như, chắc ngày nào Trịnh Lâm Thiên cũng kinh doanh lỗ vốn.

Thế nên, Hàn Đống khích lệ Hoàng Như Như: “Như Như rất khôn khéo, còn chú vẫn thiếu chút.”

Trịnh Lâm Thiên tức khắc mặt mày suy sụp: “Em thiếu chỗ nào chứ?”

“Ngốc nghếch.”

Trịnh Lâm Thiên mặt đưa đám lái xe chở hai người về nhà. Trịnh Lâm Thiên tuy là người Phù Thành, nhưng bố mẹ cậu thuộc về dạng nuôi thả còn cái. Trịnh Lâm Thiên thậm chí còn không tham gia kỳ thi đại học, tình cờ đi qua quán mỳ mới khai trương, lập tức lì lợm la l.i.ế.m hơn nửa tháng mới được Hàn Đống thu nhận làm đồ đệ.

Hiện tại hai người thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, đã ở ba năm.

Đối với Trịnh Lâm Thiên, Hàn Đống vừa là người thầy vừa là người thân, hơn kém nhau gần mười tuổi, Hàn Đống bảo gì Trịnh Lâm Thiên nghe nấy, còn ngoan ngoãn hơn cả đối với bố mẹ, hơn nữa cậu cũng rất thích nói chuyện phiếm với Hàn Đống. Tuy Hàn Đống nghe lâu lắm mới đáp lại một câu, nhưng Trịnh Lâm Thiên vẫn nói không biết mệt.

Hoàng Như Như đôi khi cảm thấy Trịnh Lâm Thiên chắc luyến cha, “cha” sư phụ.

Trịnh Lâm Thiên nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, nói với Hàn Đống: “Hôm nay chị Miêu tới quán.”

Hàn Đống quay đầu nhìn cậu, đèn đường tối mờ không chiếu sáng khuôn mặt anh, nửa mặt Hàn Đống ẩn trong bóng đêm, sắc mặt khó giải thích được.

“Đúng lúc Như Như tới, hai người họ nói chuyện một hồi lâu.” Trịnh Lâm Thiên cười nói, “Chị Miêu khen trình nấu nướng cả em sắp đuổi kịp còn vượt cả anh.”

Cậu cười đặc biệt khoe khoang, Hàn Đống hơi nhếch mép: “Tâng bốc khách sáo.”

Trịnh Lâm Thiên bĩu môi: “Tâng bốc khách sáo em cũng thích.”

Một tay cậu đặt trên vô lăng, nói: “À, đúng rồi, lúc Như Như tới, nói là sư phụ định bắt đầu bán cơm giảm cân ở của hàng chính từ ngày kia à?”

“Ừ.”

“Để ngày kia lúc đi mua đồ em sẽ mua thêm nguyên liệu nấu ăn, bây giờ đang chuyển mùa, giá rau dưa cũng đổi từng ngày. Cải bẹ hôm nay mua xấu hơn nhiều so với cái của tuần trước, quá héo.” Bình thường đều là Trịnh Lâm Thiên đi mua nguyên liệu nấu ăn, cậu tương đối hiểu công việc.

Rau xanh mùa này đúng là biến đổi rất nhanh, Hàn Đống nói: “Phối hợp rau theo mùa, bỏ món cải bẹ đi, chúng ta không bán nó trong một tuần nữa, hiện tại rau đã cũ rồi, vị cũng kém hơn nhiều, đừng mua.”

“Vâng.”

Hàn Đống chần chừ một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Miêu Miểu có phản ứng gì không?”

Trịnh Lâm Thiên khó hiểu: “Dạ?”

“Cửa hàng chính cũng bán cơm giảm cân, Miêu Miểu có phản ứng gì?” Hàn Đống lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Con ngươi Trịnh Lâm Thiên đảo quanh một vòng, nhiều chuyện liếc nhìn Hàn Đống, cười ranh mãnh nói: “Sư phụ à, anh vẫn chưa buông bỏ được chị Miêu ư?”

Hàn Đống không nói gì.

Trịnh Lâm Thiên sợ anh không vui, cẩn thận nói: “Thật ra cũng không có phản ứng đặc biệt gì. Chị Miêu nhất định rất vui vẻ, nói rốt cuộc cũng không cần chạy tới làng đại học mua cơm giảm cân nữa, có thể xuống tầng là ăn được rồi. Chị ấy còn nói mình càng ngày càng béo, sầu muốn chết. Nhưng mà em thấy chị ấy chẳng thay đổi gì cả, trước kia chị ấy ăn uống thả phanh cũng không thể béo lên, thể chất chị ấy chính là ăn mãi không béo mà.”

Hàn Đống gật gật đầu, Trịnh Lâm Thiên không đoán được anh đang suy nghĩ gì.

Hàn Đống cũng không biết tâm trạng của mình như nào. Anh yêu thầm Miêu Miểu ba năm, nhưng hiện tại cô đã có người yêu. Anh từng hối hận, từng đau lòng, nhưng mà hiện tại, khi anh nghe Trịnh Lâm Thiên nói về Miêu Miểu, trong đầu anh tự nhiên hiện ra khuôn mặt của Giang Mi Ảnh.

Miêu Miểu rất may mắn, thích cười thích ngủ, cái gì cũng ăn được, ăn mà không béo lên. Lại nghĩ đến Giang Mi Ảnh, thật ra cũng rất nhiệt tình yêu thích ẩm thực, cũng rất khao khát có thể được ăn những món ngon, xong lại đau khổ vì không được như ước nguyện.

Hàn Đống vẫn chưa nhận ra, Giang Mi Ảnh đang từng chút chiếm lấy đầu óc anh, trái tim anh, thậm chí cả cán cân lý trí cũng nghiêng về phía Giang Mi Ảnh từng chút một.

Cách ngày, Giang Mi Ảnh tới quán mỳ theo đúng hẹn.

Hàn Đống đưa cho cô một tờ thực đơn mới, có lẽ đây là tờ giấy thực đơn đầu tiên của quán mỳ, do Hoàng Như Như viết tay, chữ trông rất đáng yêu.

Tổng cộng có năm phần ăn, Giang Mi Ảnh không sốt ruột gọi ngay, ngược lại hỏi: “Buôn bán tốt không?”

Hàn Đống gật đầu: “Rất nhiều người gọi, sắp hết hàng rồi. Nếu cô muốn ăn thì sớm gọi đơn đi.”

Giang Mi Ảnh nói đùa: “Dù sao tôi cũng được coi là khách quen, cung cấp nguồn thu cho anh nhiều như vậy, chiết khấu cho tôi đi?”

Hàn Đống nhẹ nhàng chống tay lên bàn ăn, nghiêng mặt nhìn cô một cái, anh trầm ngâm một lát, nói: “Tôi mời cô ăn.”

“Được nha. Vậy tôi gọi một phần ăn cá ngừ này.” Giang Mi Ảnh cười cong mí mắt.

Lúc Giang Mi Ảnh cười rộ, đôi mắt đào hoa cong lên giống vòng trăng non, thật đáng yêu. Hàn Đống ngây người một hồi, anh lấy lại thực đơn, nói: “Tôi đi chuẩn bị.” Xong liền quay về phòng bếp.



Chờ đến khi anh quay về bếp rồi, Giang Mi Ảnh mới che n.g.ự.c lại, ở dưới lòng bàn tay, trái tim đang đập loạn “thình thịch” làm cô cực kỳ căng thẳng. Vừa nhìn thấy Hàn Đống, cô liền không thể khống chế được nhịp tim đật, điều này làm cô tức giận với chính mình.

Vô dụng.

Có lẽ nguyên liệu nấu ăn đã sớm chuẩn bị xong, Hàn Đống mang đồ ăn lên rất nhanh, lúc bưng lên bàn, anh còn cầm hai loại sốt salad lên.

“Có sốt thousand island và sốt salad ngọt, thêm tùy thích.”

Giang Mi Ảnh hỏi: “Có nước cốt chanh không?”

Nước cốt chanh là cái Giang Mi Ảnh thích thêm vào salad nhất, tuy cơm giảm cân của Hàn Đống không phải salad, bên trong còn có vài món mặn, nhưng cô vẫn hỏi thử.

Hàn Đống lắc đầu: “Không có, nếu cô cần thì lần sau tôi đi mua hàng.”

“Không cần phiền phức vậy, nhà tôi có rất nhiều, lần sau tôi mang đến là được rồi.” Giang Mi Ảnh lấy sốt thousand island thêm vào rau sống rồi trộn đều.

Chuông gió trên cửa kêu “leng keng”, cửa bị người đẩy từ ngoài vào.”

Hàn Đống và Giang Mi Ảnh nghe thấy tiếng thì cùng quay qua.

Hiện tại đã sắp tám giờ tối, vào những giờ muộn như này rất ít khách đến, Giang Mi Ảnh thấy kỳ lạ, còn có ai muộn như vậy rồi mới đến ăn giống cô.

“Ông chủ, em tới ăn cơm.”

Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Người nói chính là Miêu Miểu.

Giọng nói cô ấy tràn đầy sức sống, cô ấy cười tươi tiến vào, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Hàn Đống hỏi: “Muốn ăn gì?”

Miêu Miểu nghiêng đầu, cười nói: “Như Như bảo, cửa hàng chính của bán cơm giảm cân, nên em tới đây xem. Để em xem ăn gì ngon…” Cô ấy nhận thực đơn rồi suy nghĩ.

Giang Mi Ảnh lén nhìn về phía cô ấy, nhìn khuôn mặt hồng hào khỏe khoắn của cô ấy, lại liếc mắt thấy Hàn Đống đang nhìn cô ấy một cách chăm chú, trong lòng cô ngập tràn ngưỡng mộ.

Cô gái phóng khoáng đáng yêu như vậy, hẳn là toàn thế giới đều yêu thích cô ấy.

Tốt hơn rất nhiều so với loại người nhút nhát u ám như cô.

Giang Mi Ảnh không để ý Miêu Miểu gọi món gì, cô cúi đầu, dùng dĩa chọc chọc miếng cá ngừ, có chút thất thần.

Nhưng Miêu Miểu không thể ngồi yên được, ngồi chơi điện thoại một lát, lại nhìn ngó khắp nơi, phát hiện ra Giang Mi Ảnh ngồi trong góc, hai mắt cô ấy sáng ngời, lạch cạch ôm túi đến ngồi bên cạnh cô.

“Này, chị là chị bé xinh đẹp lần trước đúng không?” Miêu Miểu vui mừng nói.

Miêu Miểu chạy tới hơi gấp, đột nhiên vọt tới trước mặt Giang Mi Ảnh, làm cô hoảng sợ, rụt bả vai về sau, cô chớp chớp hai mắt, nhận thấy người tới là Miêu Miểu, cô mới nhẹ nhàng thở phào, gật đầu.

“Chị bé tên là… Giang Mi Ảnh đúng không? Em là Miêu Miểu, chị còn nhớ em không, lần trước Như Như từng giới thiệu em.” Kỹ năng bắt chuyện của Miêu Miểu rất kém, nhưng được cái nụ cười chân thành trên môi.

Giang Mi Ảnh bị nụ cười xán lạn của cô lan tỏa, không nhịn được mà mỉm cười, cô gật đầu: “Vẫn nhớ.”

Giang Mi Ảnh cười lên, mặt mày liền giống như hoa nở rộ, đặc biệt hấp dẫn người, Miêu Miểu nhìn đến kinh ngạc, nửa há miệng thiếu chút nữa lộ ra vẻ si mê, cô ấy nói: “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, có duyên ghê nhỉ. Em gọi chị Tiểu Ảnh được không, Như Như nói chị còn nhỏ hơn em một tuổi.”

Cô ấy đối xử với người khác rất nhiệt tình lại tốt bụng, Giang Mi Ảnh không ngờ khi không có đoạn giảm xóc lúc giao tiếp với người lạ như bình thường, cô tiếp nhận rất nhanh. Một cô gái như ánh mặt trời như vậy, có khuôn mặt trẻ con trắng nõn đang kề sát bên cô, kể cả Hàn Đống có yêu thầm cô ấy, Giang Mi Ảnh cũng không để ý lắm.

Cô gật gật đầu: “Ừm, em gọi chị là Miểu Miểu nhé?”

“Được nha được nha.” Miêu Miểu gật đầu liên tục, lấy điện thoại di động mở phần mềm selfie ra, cô ấy nói: “Chúng ta chính là bạn bè, tới chụp chung một tấm đi. Lần trước em nói với Phương Lai Dương em gặp được một chị bé ở quán mỳ còn xinh hơn cả Liễu Như Mật, anh ấy nói em thổi phồng lên, chúng ta chụp chung một tấm để anh ấy kinh ngạc một chút. Được không?”

Liễu Như Mật là nữ diễn viên nổi nhất trong nước hiện nay, diện mạo rất xinh đẹp, tuy kỹ thuật diễn chẳng ra gì, nhưng lại rất được yêu thích.

Miêu Miểu nói một tràng, Giang Mi Ảnh hoàn toàn không nắm được trọng điểm, cô choáng váng, chụm đầu, giơ “V” chụp selfie.

Giang Mi Ảnh nhìn Miêu Miểu hưng phấn gửi ảnh chụp chung cho Phương Lai Dương mà cô ấy nói, cô cười bất đắc dĩ. Cô hỏi: “Phương Lai Dương là bạn trai chị à?”

Miêu Miểu đỏ mặt: “Ừ.”

Trong lòng Giang Mi Ảnh nháy mắt khẽ nhảy nhót, nhưng đồng thời lại cảm thấy thông cảm thay Hàn Đống.

Hàn Đống và cô giống nhau.

Hàn Đống bưng phần ăn của Miêu Miểu lên, thấy Miêu Miểu đã rời chỗ ngồi của mình sang ngồi bên cạnh Giang Mi Ảnh, anh hơi ngạc nhiên, nhướng mày.

“Sao lại ngồi đây?”

Miêu Miểu nói: “Ngồi bên cạnh chị bé xinh đẹp, có thể ăn nhiều thêm mấy miếng cơm.”

Hàn Đống liếc nhìn Giang Mi Ảnh, đúng lúc đụng phải tầm mắt của cô. Giang Mi Ảnh nghe Miêu Miểu khen mình, cô ngượng ngùng cười cười, nhưng trong ánh mắt có chút tự đắc.

Trong lòng Hàn Đống cảm thấy thú vị, nhưng không biểu hiện ra mặt, anh nói với Miêu Miểu: “Đừng dọa đến khách làm người ta ăn mất ngon.”

Lời này là nói với Giang Mi Ảnh, Giang Mi Ảnh biết anh đang trêu chọc cô sợ người lạ, cô bĩu môi.



Miêu Miểu cũng cảm thấy mình có chút đường đột, cô ấy chớp chớp mắt với Giang Mi Ảnh, le lưỡi nhỏ, nói xin lỗi: “Ảnh hưởng tới bữa ăn của chị, xin lỗi nha.”

Giang Mi Ảnh lắc đầu, dù sao cô cũng ăn không được bao nhiêu.

Miêu Miểu nhân lúc quán mỳ không có ai, lôi kéo Hàn Đống đến nói chuyện một lát.

“Ông chủ anh gian dối thật đấy, trước kia chỉ có chi nhánh bên làng đại học mới bán cơm giảm cân, làm hại em phải ngồi tận hai bến tàu điện ngầm để đi mua.”

Hàn Đống nói: “Chi nhánh có thể đưa cơm hộp, thêm năm tệ phí giao hàng.”

“Đắt lắm! Hai trạm tàu điện ngầm cũng chỉ có bốn tệ!” Miêu Miểu kêu, “Anh đối xử với khách trung thành như thế à?”

Hàn Đống bị cô ấy chọc cười: “Hiện tại không phải đã bán ở cửa hàng chính rồi sao?”

Miêu Miểu bĩu môi, giận dỗi nói: “Trước kia rất phiền. Muốn giảm béo thôi mà phải chạy đi xa như vậy.”

Hàn Đống nói: “Thế đừng ăn nữa.”

“Không ăn thì đói!”

Giang Mi Ảnh dựa vào góc tường, nghe hai người bọn họ đấu đá qua lại.

Hàn Đống từ đứng dần dần thành ngồi xuống đối diện hai người, anh tháo mũ đầu bếp xuống, tâm trạng vui vẻ trò chuyện phiếm cùng Miêu Miểu.

Một phần phấn khích, cởi mở thú vị, một phần khác bình tĩnh vững vàng, giọng điệu không thăng trầm, nhưng Giang Mi Ảnh có thể nghe được sự thoải mái trong giọng nói của anh.

Cô vô cùng ấn tượng với sự thoải mái nhẹ nhàng này.

Bởi vì trước khi Miêu Miểu tới, cô cũng nói chuyện với Hàn Đống với giọng điệu vui mừng này.

Ý nghĩ biết được Hàn Đống thích Miêu Miểu không ngừng đánh vào lồng n.g.ự.c Giang Mi Ảnh.

Cô nhẹ nhàng xen vào: “Nếu có thể giao đi, về sau giao cả đến phía đông thành phố đi.”

Hàn Đống lập tức đáp: “Quá xa, chi phí giao hàng sẽ rất cao.

Giang Mi Ảnh đương nhiên biết là sẽ không giao xa quá, nhưng mà anh trả lời cũng quá nhanh, khiến cô có chút bị đả kích.

Miêu Miểu cười nói: “Sao ông chủ anh tính toán chi li thế, cả việc đưa thực đơn cơm giảm cân bán ở đây cũng thế, còn nói là vì bên làng đại học nhiều người hơn, nơi này ít người sống, sợ không bán được. Nơi này là khu kinh doanh công nghê cao đấy, nhiều cổ cồn trắng như vậy, làm sao mà không bán được hả?!”

Hàn Đống trả lời rất nhanh như cũ: “Chi phí làm cơm giảm cân rất cao, thời gian đi làm của cổ cồn trắng cũng eo hẹp, độ tiếp nhận ngược lại không cao bằng sinh viên.”

Đúng vậy, giá một suất cơm giảm cân phải hơn ba mươi tệ, Miêu Miểu ăn mà thấy đau cả thịt.

Giang Mi Ảnh không tán đồng: “Cổ cồn trắng mới càng cần cơm giảm cân, đồng nghiệp ở công ty tôi đều rất thích ăn…” cơm giảm cân cô làm.

Chợt nhớ ra Miêu Miểu đang ở đây, cô sợ lộ vỏ bọc Weibo, thế là đang nói cô đột nhiên im bặt.

Miêu Miểu gật đầu tán đồng: “Đúng vậy, vừa nhìn đã biết ông chủ anh là người chưa từng làm văn phòng.”

Hàn Đống: “…” Nói cũng phải, Miêu Miểu từng là cổ cồn trắng(1), không phải cô ấy vừa tốt nghiệp một cái đã ở nhà vẽ truyện tranh…

Miêu Miểu thân là thực khách có ý thức trách nhiệm lâu năm của quán mỳ Hữu Giang, cô ấy hỏi: “Còn nữa, rõ ràng trước kia em hỏi anh, có thể bán cơm giảm cân ở đây không. Ông chủ anh hóa ra có bán, thế mà lại không cho em ăn, thật đáng giận.”

Hàn Đống bất đắc dĩ cười cười, liếc nhìn Giang Mi Ảnh, đang muốn mở miệng trả lời, liền nghe thấy “cách” một tiếng, tiếng chiếc dĩa rơi xuống bàn ăn.

Nụ cười của Miêu Miểu cứng đờ, khó hiểu quay đầu nhìn Giang Mi Ảnh bên cạnh. Hàn Đống dừng lời đang định nói lại.

Giang Mi Ảnh thấp giọng nói “Thật xin lỗi”, sau đó nhấc túi, nói với Miêu Miểu: “Xin lỗi, tôi có việc gấp phải về nhà trước, đi nhờ chút.”

Miêu Miểu đứng lên, nhường chỗ ra cho Giang Mi Ảnh, Giang Mi Ảnh đứng lên men theo chỗ ngồi Miêu Miểu đi ra ngoài.

Cô che giấu hai mắt mình phía sau tóc mái, nói với Hàn Đống: “Ông chủ Hàn, cảm ơn anh đã mời, tôi về trước đây.”

Trực giác của Hàn Đống thấy cô có chút không ổn, vừa mới khẽ gọi một tiếng: “Giang…”

Giang Mi Ảnh cầm túi xách của mình, nhanh chóng ra khỏi quán mỳ.

Miêu Miểu còn đang sững sờ tại chỗ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chuông gió trên cửa phát ra âm thanh “leng keng leng keng” lộn xộn, cánh cửa nhanh chóng bị người mở ra rồi đóng lại, lắc lư trước sau mãi.

Bầu không khí ngưng lại trong chớp mắt.

Bóng dáng Giang Mi Ảnh hốt hoảng chạy đi, nhanh chóng hòa nhập vào màn đêm, cho dù ánh đèn mờ nhạt đã sáng lên cũng không thể tìm thấy hình bóng cô, giống như một bóng đen quay về với đêm tối.

Trái tim Hàn Đống trong phút chốc giống như rơi vào nước đá, đột nhiên gặp trời đông rét lạnh.