Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 5



Giang Mi Ảnh biết mình nhất định phải đến quán mỳ Hữu Gian một chuyến.

Bất kể là xuất phát từ mục đích xin lỗi, hay là muốn tìm hiểu, tại sao đồ ăn quán mỳ Hữu Gian kia lại làm cô thấy quen thuộc ấm áp, cô rất tò mò vị Hàn Đống này. Cùng với đó, cô còn phải giúp Hàn Đống lên công thức nấu ăn dinh dưỡng.

Sau thời gian cao điểm buổi sáng qua đi, quán mỳ chào đón thời gian nhàn rỗi đầu tiên của ngày, Hoàng Như Như rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Mây che khuất mặt trời, đêm qua trời mưa, không khí ẩm ướt, vào những ngày tháng ba, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống dưới 15°C.

Hoàng Như Như mở cửa lớn, để không khí trong mát vào trong quán mỳ. Sau một đêm mưa gió, ngoài cửa rụng đầy lá cây dưới đất, dính nước mưa, rồi nhanh chóng mục nát trong hơi ấm của mùa xuân.

Cô nàng cầm cây chổi, quét hết tất cả lá rụng cùng rác rưởi trên lối đi bộ vào thùng rác. Cô nàng dùng sức chà chổi xuống thu gọn những chiếc lá rơi, đến khi xong hết việc, quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi, quần áo trang điểm rất thời trang, đang cẩn thận quan sát cô nàng.

Mái tóc nâu ngắn ngang tai, trang điểm trên mặt phù hợp rất có khí chất, màu son có lẽ là màu hồng vỏ đỗ đang rất hot gần đây. Cô đeo đôi khuyên tai lông vũ, bông xù, làm cho chiếc váy xanh đậm gọn gàng của cô càng thêm mềm mại. Cô gái này thật xinh đẹp, hấp dẫn người nhất chính là cặp mắt to đào hoa kia của cô, ngập nước, mặc kệ không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm cô nàng. Hoàng Như Như là một cô gái, thế mà cũng không nhịn được cảm thán. uri mic asa

Thật là một đôi mắt biết nói. only urimicasa

Giang Mi Ảnh nhìn khuôn mặt Hoàng Như Như trong clip gốc cả trăm nghìn lần, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người thật, vừa nhìn thấy cô nàng, khắp não cô đều là: “Bởi vì chúng tôi là family mà!”

Family! Family! Uri Micasa chính chủ

Câu nói này nghe rất ấm áp, nhưng vì Giang Mi Ảnh đã biên tập cắt ghép tận năm sáu lần cho đoạn phim cuối cùng, nên nó đã tạo thành ma thuật tẩy não Giang Mi Ảnh.

Cô khẽ ho một tiếng, cụp mắt không dám nhìn đối phương, nhỏ nhẹ chào hỏi: “Chào cô, cho hỏi… Quán có bán hàng không?”

Hoàng Như Như sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Có bán có bán, mời vào.”

Giang Mi Ảnh ngẩng đầu đánh giá tấm biển hiệu của quán mỳ một chút, biển hiệu trông giống hệt như trong video, sạch sẽ mới tinh, vừa nhìn là biết có người lau rửa mỗi ngày.



Hiện tại vừa đúng mười giờ, quá muộn để ăn sáng, lại quá sớm để ăn trưa, quán mỳ lúc này không một bóng người, rất nhàn rỗi.

Vào quán mỳ, Hoàng Như Như nhiệt tình nói: “Mời ngồi tùy ý.”

Nhìn lướt qua bên trong quán mỳ một vòng, bước chân Giang Mi Ảnh nhẹ nhàng chậm lại, tìm một vị trí trong góc, ngồi xuống cạnh tường.

Hoàng Như Như chỉ vào thực đơn trên tường nói với cô: “Thực đơn ở trên trường, chị muốn ăn gì cứ nói với tôi.”

Giang Mi Ảnh ngẩng đầu lướt nhìn một vòng trên tường, lại nhìn một lần nữa, rất do dự.

Cô muốn ăn tất cả, nhưng lại lo lắng mình không ăn nổi thứ gì.

Hoàng Như Như đứng một bên, nhàn rỗi bắt đầu quay bút, mới nghe thấy tiếng cô nói câu gì đó. Giọng nói kia tựa như thốt ra với hơi thở trong cổ họng, đứng cách một mét là không nghe thấy đối phương đang nói gì.

Hoàng Như Như cúi người, ghé sát vào cô: “Chị nói gì cơ?”

Bị động tác đột nhiên tới gần của Hoàng Như Như làm giật mình, Giang Mi Ảnh lùi lại, sau khi nghe thấy câu hỏi của đối phương, cô mới hơi cao giọng hỏi: “Ông chủ có đây không?”

Vừa đến đã tìm ông chủ? Hoàng Như Như không thể hiểu nổi.

Mà giọng người đẹp này thật nhỏ, giọng nói mềm mại, thoạt nhìn khá hướng nội.

Hoàng Như Như lấy đầu bút chì chỉ chỉ lên trên: “Ông chủ lên tầng cao nhất của tòa chung cư này để lấy đồ, sẽ sớm quay lại, chị tìm anh ấy có việc gì sao?”

Giang Mi Ảnh nên nói thế nào đây, tới để xin lỗi? Mặt cô mỏng, vốn không mở miệng nói điều này được.

Chút tiền thưởng năng suất này đúng là không dễ lấy, Phương Khả Khả có thể đập bàn nói “Rất xin lỗi” với Hàn Đống tám trăm lần bằng mười tám thứ tiếng. Nhưng mà về phần Giang Mi Ảnh, cô cứ bị nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.



Cuối cùng cô đành chỉ gật đầu: “Có chút việc, tôi sẽ chờ.”

Hoàng Như Như gãi đầu, trong lòng nghĩ, chắc không phải là người xem 《Khám phá Trung Quốc》 tới tìm ông chủ để tranh luận đâu nhỉ? Nhưng mà cô gái này nhìn yếu đuối hướng nội, cũng không giống loại người mất lý trí. Hơn nữa người tới tranh luận hơn nửa là nam, còn nữ sau khi nhìn thấy ông chủ, chỉ hận không thể lưu lại số điện thoại và WeChat để tiến thêm một bước.

Cô nàng nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng chỉ có thể ghép thành một câu: “Vậy chị cứ từ từ, có gì thì gọi tôi.”

Giang Mi Ảnh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cẩn thận đánh giá trang trí quán ăn, Giang Mi Ảnh khớp mọi thứ với những gì cô khi xem trên video. Tự mình trải nghiệm, cô càng cảm nhận được quán ăn này rất sạch sẽ vệ sinh, và cũng ấm áp. Hàn Đống xoi mói là đúng, cô vì tăng rating mà cố ý bôi nhọ Hàn Đống là sai. Cô rất xin lỗi. urimicasa

Trong quán mỳ có tám chiếc bàn, mặt bàn sạch sẽ, có đũa thìa, dấm tương ớt, giấy ăn, đầy đủ mọi thứ. Có thể thấy, Hàn Đống này là một người rất chu đáo, rất hiểu nhu cầu của thực khách.

Trong phòng bếp tỏa đến một hương thơm nức mũi, hương vị này khiến người ta sung sướng hệt như hương vị bát mỳ Trịnh Lâm Thiên đem tới ngày đó, thậm chí còn làm Giang Mi Ảnh cảm thấy hơi thèm ăn.

Chẳng qua xem thực đơn, đây chỉ là một quán ăn nhỏ bình thường chuyên về mỳ sợi và món kho, cùng với các món ăn nhẹ, tại sao lại muốn chạy theo trend, tạo cái gọi là thực đơn giảm cân dinh dưỡng chứ? Trông thế nào cũng không phù hợp với định hướng và phong cách của quán ăn này. Phải biết rằng, nguyên liệu nấu ăn giảm cân cũng không rẻ.

Một người từ trong phòng bếp đi ra, gọi: “Hoàng Như Như, hôm nay là sinh nhật sư phụ đó, mấy giờ đi lấy bánh gato?” urimi casa

Hoàng Như Như cũng không ngẩng đầu mà trả lời: “Khi nào rỗi buổi chiều. Vừa có một bao hàng gửi tới từ thủ đô, chắc là cho ông chủ, anh đến đại sảnh chung cư bên cạnh lấy đi.”

“À… Lại là bố sư phụ gửi tới à?” Người nọ lên tiếng, đang muốn đi ra ngoài, liền phát hiện người ngồi trong quán ăn.

Giang Mi Ảnh nghe cuộc đối thoại của hai người, đang cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, thì nghe thấy người nọ từ trong phòng bếp kinh ngạc hô lên: “A, chị Giang, thế mà chị đã tới rồi!”

Giang Mi Ảnh ngẩng đầu thì thấy Trịnh Lâm Thiên choáng váng, nhìn cô, vẻ mặt mừng rỡ.

Cô xấu hổ nhếch nhếch khóe miệng, dời ánh mắt đi, rụt vai lại chào: “Chào…”