Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 53



Trung học Phù Thành ở phía đông thành phố, rất gần nhà cũ của Giang Mi Ảnh.

Giang Mi Ảnh luôn đi bộ tới trường. Tiêu Dẫn Chương lớn hơn cô năm tuổi, học ở khi B địa phương, đang học lên cao học.

Từ nhà Giang Mi Ảnh tới Phù cao, sẽ phải đi qua căn nhà mà gia đình Giang Mi Ảnh từng sống. Mười mấy năm trước, đây là tòa nhà rất cao cấp của thành phố. Cha mẹ Tiêu Dẫn Chương vẫn sống tại đây, còn nhà Giang Mi Ảnh đã sớm bán đi.

Từ lúc Giang Mi Ảnh học cấp hai, bố mẹ cô đã thường làm việc ở thủ đô, tận đến trước khi sinh bệnh năm lớp mười hai, người chăm sóc Giang Mi Ảnh vẫn luôn là hàng xóm và bảo mẫu.

“Lúc ấy trong lòng em rất thiếu thốn tình thương.” Giang Mi Ảnh nhìn bức tường xanh lá của tòa nhà, khẽ nói: “Em hiểu bố mẹ em, bọn họ đối xử với em rất tốt, cũng rất quan tâm dạy dỗ em, ngày nào cũng gọi điện thoại, nói chuyện xảy ra hàng ngày, mỗi tháng đều sẽ về nhà gặp em. Nhưng mà…”

“Nó vẫn không giống nhau.” Cô than nhẹ một tiếng.

Cô không dám nói với gia đình chuyện mình bị bạn học bắt nạt ở trường.

Từ nhỏ, điều bố mẹ dạy cô nhiều nhất đó là: “Việc gì cũng phải tìm nguyên nhân từ chính mình, xem mình có sai không.”

Thế là Giang Mi Ảnh tìm, cô đã nghĩ, có phải do cô sai rồi không, nên mới có nhiều người ghét bỏ, bắt nạt cô như vậy.

Nhưng thế nào cô cũng không tìm được nguyên nhân, cô thấy mình không sai, vì thế cô càng không dám nói với bố mẹ.

“Lúc ban đầu, em rất thích cái cốc bị vỡ, em có nói với mẹ. Mẹ em bảo, nên tha thứ cho người khác, phải rộng lượng. Em cũng đã làm theo.” Giang Mi Ảnh cúi đầu, tự giễu một tiếng, “Nhưng em không ngờ tới, một câu vớ vẩn mà em thốt ra vì lòng tự trọng, lại bị coi như một trò đùa, từ đó về sau, em đã biến thành trò hề để mọi người bắt nạt.”

Tiếng điều hòa trong xe Hàn Đống rất vang, tiếng Giang Mi Ảnh va phải hướng gió, lời nói dường như vỡ vụn.

“Các bạn bè cùng người thân rất tốt với em trong cuộc sống.” Giang Mi Ảnh mỉm cười, “Dì bảo mẫu cũng rất tốt với em, dì ấy hiện tại vẫn ở thủ đô chăm sóc bố mẹ em đấy. Chẳng qua… Em hồi cấp ba, tính cũng hơi cố chấp, không nghĩ được ra, tại sao em lại gặp phải loại chuyện này?”

“Sau đó đến lúc thi cuối kỳ một năm lớp mười hai, em bắt đầu biếng ăn, nôn nửa, mất ngủ, cân nặng giảm hơn mười cân, thoạt nhìn vẫn béo. Lúc đang thi còn ngất xỉu. Xong cuộc thi đó em xếp cuối toàn khối, lại bị châm biếm một trận.” Giang Mi Ảnh cố gắng nhớ lại.

“Đến kỳ nghỉ, dì đưa em đi thủ đô tìm bố mẹ. Thấy tình trạng tinh thần em không ổn, dì ấy rất lo lắng, liền đưa em đi bệnh viện, sau đó bố mẹ em tới. Bọn bọ đã ở bên em toàn bộ kỳ nghỉ đông. Mẹ em không ngừng khóc, liên tục hỏi em tại sao, tự hỏi chính mình, có phải bà ấy đã làm gì sai rồi không. Dì cũng rất tự trách, cảm thấy dì đấy đã không chăm sóc em chu toàn. Em đã làm mọi người bên cạnh cũng phải chịu đựng đau xót như vậy, đôi khi em nghĩ, em thật sự đã làm sai gì rồi ư?

Nhớ lại sự đau khổ của mẹ mình lúc đó, trong mắt Giang Mi Ảnh ánh lên sự không đành lòng, cô quay đầu lại nhìn về phía Hàn Đống, hỏi anh: “Em có thể nói cho mẹ em biết, em với anh đang ở bên nhau không?”

Hàn Đống gật đầu, duỗi ray xoa khuôn mặt Giang Mi Ảnh: “Đương nhiên có thể.”

“Bác sĩ nói với em, bà ấy không sai,” Giang Mi Ảnh nghẹn ngào nói, “Em cũng không sai. Em hy vọng, bọn họ đều biết được hiện tại em rất ổn.”

Hàn Đống nghiêng người, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Anh sẽ khiến em hạnh phúc.”

Giang Mi Ảnh gật gật đầu.

Cô tiếp tục nhớ lại, nói: “Bố em hỏi em có muốn chuyển trường không, đến thủ đô. Toàn bộ kỳ nghỉ đông, chỉ một tháng ngắn ngủi, em gầy đi hai mươi cân. Em cho rằng em gầy đi nhiều như vậy, hẳn là không còn béo ú nữa, sẽ có giá hơn, thế là em đã kiên trì thi đại học xong mới lên thủ đô.”

Hàn Đống biết được kết quả…

Giang Mi Ảnh nghĩ sai rồi. Cô gầy đi, xinh đẹp lên, nhưng những người ban đầu khinh thường cô, lại trở nên ghen ghét với cô, thái độ đối với cô càng thêm ác liệt, sau đó càng thêm trầm trọng điên cuồng.

“Em gắng chống đỡ mong muốn thi cử, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, em chỉ còn ba lăm cân.” Giang Mi Ảnh ngẩng đầu nhìn Hàn Đống, hóp hai má, cô lấy ngón tay chọc vào thịt hai má, “Mặt giống như này…”



“Được rồi.” Hàn Đống nắm lấy tay cô, khẽ thở dài, “Đi được chưa?

Giang Mi Ảnh gật đầu: “Hồi ức đủ rồi, đi thôi.”

Xe lần nữa khởi động, chậm rãi rời khỏi bức tường cũ nát màu xanh lá của tòa nhà.

Giang Mi Ảnh quay đầu lại, thấy một cô bé mặc đồng phục cấp hai Đông Thành, tóc buộc đuôi ngựa, tung tăng nhảy nhót vào hành lang.

Cứ như thấy được mình trong quá khứ, Giang Mi Ảnh cong khóe miệng, cô quay người lại, buông tiếng thở thật dài.

Grand Cherokee của Hàn Đống có loa Bluetooth, Giang Mi Ảnh liền bật bài hát chạy bộ của cô, không khí bên trong xe bùng lên tiếng trống dữ dội.

Giang Mi Ảnh đong đưa đầu, đánh nhịp cực chuẩn xác, đầu nhỏ lắc lư trước sau, bộ dáng rất phấn khích.

Hàn Đống biết, cô đang che đậy đi sự đau lòng và căng thẳng sau hồi nhớ lại vừa rồi.

Ngày càng tới gần trường Phù, âm nhạc chuyển sang bài tiếp theo, 《Wherever You Are》. Tiếng nhạc lập tức dịu đi, Giang Mi Ảnh yên tĩnh lại, nhẹ nhàng ngâm nga.

Xe rẽ một khúc cong, cây cối bên đường bị bỏ lại phía sau, lộ ra tường gạch đỏ của tòa nhà hành chính cao nhất trường.

Giang Mi Ảnh liếc con ngõ nhỏ bên cạnh trường vài lần.

Hàn Đống để ý, hỏi cô: “Sao vậy?”

Giang Mi Ảnh cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em nhớ tới chút chuyện.”

Hàn Đống lái xe, không nhìn cô, trong mắt hiện vẻ khó hiểu.

Giang Mi Ảnh giải thích: “Ở đầu ngõ kia vốn có quán một quán mỳ, phá rồi. Trước kia em… Bị một kẻ tống tiền trong con ngõ đó, sau khi thoát ra vừa đói vừa sợ, trên người không có tiền, ông chủ quán mỳ đó đã chủ động mời em ăn một bát mỳ thịt bò, cực kỳ ấm áp. Nhưng mà đã phá mất rồi…”

Hàn Đống nghe những gì cô đã trải qua, hai tay siết chặt vô lăng.

Giang Mi Ảnh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cười nói: “Nói mới nhớ, cũng vì hương vị mỳ thịt bò anh làm có phần giống với của ông chủ quán mỳ kia, làm em cảm thấy rất ấm áp, có thể xoa dịu lòng người, nên em mới có thiện cảm với đồ ăn anh nấu đấy.”

Hàn Đống cười: “Anh thấy cực kỳ vinh dự.”

Giang Mi Ảnh “Xì” một tiếng, cô biết, Hàn Đống chính là người có thể sưởi ấm người khác như vậy.

Trong ba năm Hàn Đống ở Phù Thành, số lần anh tới khu quanh trường Phù có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ấn tượng của anh đối với ngôi trường danh giáo xinh đẹp này.

Quy hoạch kiến trúc tổng thể của ngôi trường rất tinh tế, nghe nói là do khoa Kiến trúc Đại học Thanh Hoa thiết kế, bản vẽ thiết kế giá hai trăm vạn.

Mỗi tòa nhà dạy học đều không quá sáu tầng, có bốn tòa nhà dạy học san sát nối tiếp nhau, trong trường còn có ba tòa ký túc xá cho học sinh và một tòa ký túc cho giáo viên.

Giang Mi Ảnh bình tĩnh đi, nhìn cửa chính lớn rộng mở.

Bốn chữ Trung học Phù Thành in nghiêng được khắc trên bức tường đá xanh.



Hàn Đống đỗ xe tại vị trí dừng xe trước cổng trường. Hai người xuống xe, Giang Mi Ảnh cẩn thận nhìn cổng lớn, cảm xúc nhớ mong xốn xang trong n.g.ự.c cô.

“Muốn vào không?” Hàn Đống hỏi.

Cổng trường mở ra, theo quy định năm năm trước, mọi người có thể ra vào trường học trong kỳ nghỉ lễ.

Giang Mi Ảnh hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu: “Có.”

Bảo vệ cổng vẫn là người cũ, nhưng ông ta không thể nào nhận ra Giang Mi Ảnh người học sinh đã tốt nghiệp năm năm, trông khác hoàn toàn trước kia.

Chẳng qua khi nhìn thấy hai người, ông ta vẫn kinh ngạc một lúc lâu, tò mò hỏi: “Các người muốn tới quay TV à?”

Giang Mi Ảnh sửng sốt. Bởi vì khuôn viên trường Phù đẹp, đúng là có một số bộ phim thần tượng thanh xuân tới lấy cảnh, nhưng ý lời nói của vị bảo vệ này…

Là muốn nói bọn họ trông giống diễn viên sao?

Tâm trạng Giang Mi Ảnh tốt lên tức khắc.

Hàn Đống mặt vô cảm lắc đầu: “Không phải.”

Bảo vệ mất mát ủ rũ: “Tôi cũng không biết các người là minh tinh nào, cũng sẽ không nói ra mà.” Ông ta nhỏ giọng lầu bầu.

Giang Mi Ảnh nghe thấy rõ, cũng cảm thấy buồn cười.

Ông ta cho rằng hai người là minh tinh tới hẹn hò á? Ai lại tới hẹn hò ở trường trung học chứ.

Mặt tiền của trường rất trắng lệ, với bãi cỏ rộng lớn, câu khẩu hiệu “Tìm tòi cởi mờ, học đi đôi hành” được xếp bằng hoa của trường đập vào mắt. Trên mặt cỏ còn có hai hồ phun nước lớn, bên trong có những bông sen đang chớm nở.

“Ở chỗ này, em đã từng bị người đẩy vào ao sen. Lúc ấy cũng trồng hoa sen, phía dưới là nước bùn hôi rình.” Giang Mi Ảnh thật sự đã bước vào trong trường, nhưng cô lại cảm thấy tâm trạng bình tĩnh ngoài dự kiến. Kể về những chuyện trong quá khứ, trái lại, cô cảm thấy như mình đang kể về chuyện cũ của người khác, trong lòng không hề gợn sóng.

Hàn Đống nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Giang Mi Ảnh dẫn theo anh đi từng ngóc ngách trường học, ở mỗi chỗ còn nhớ, cô đều thuật lại những chuyện bắt nạt mình từng gặp phải. Giọng nói cô bình tĩnh, nhìn như không sao cả, có đôi khi nhắc đến chuyện vừa tức vừa buồn cười, cô còn bật cười vài tiếng.

Còn Hàn Đống lại cảm giác trái tim mình như bị người lăng trì, sắc mặt càng ngày càng tệ.

Trở lại xe, Giang Mi Ảnh thấy sắc mặt anh không tốt lắm, ngược lại quay đầu an ủi anh: “Anh đừng nghĩ quá nhiều, hiện tại em rất ổn, cũng đã ngôi ngoai đi. Anh đừng quá để tâm đến nó.”

Hàn Đống cau mày: “Này sao có thể không quan tâm, chuyện này không thể tha thứ.”

Giang Mi Ảnh cười cười: “Em sẽ không tha thứ đâu. Anh xem, em thù rất dai, em vẫn nhớ rõ chuyện cái cốc vỡ, cả những chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng, giờ kể lại cho anh, em quả thật thấy xấu hổ như bị xử phạt trước mặt mọi người vậy. Nhưng mà, nếu không nói sẽ rất dễ quên đi.”

“Chỉ có nhớ kỹ mới biết được mình phải trở thành người như thế nào mới có thể bảo vệ chính mình.” Giang Mi Ảnh vỗ vỗ cánh tay anh, thở dài, “Tha thứ, chắc chắn không. Chỉ cần bọn họ đừng tiếp tục làm phiền em, em có thể không truy cứu. Nhưng nếu bọn họ lại đến gây sự với em, em sẽ đáp trả gấp bội.”

Cô dường như thật sự muốn vùng lên, thoát khỏi nó. Lòng Hàn Đống vô cùng chấn động.

Đôi mắt Giang Mi Ảnh lóe lên tia kiên định, Hàn Đống nắm lấy tay cô, thấy lòng bàn tay cô ấm áp, trong lòng như nhận được lan tỏa, anh nhẹ nhàng đáp lại.