Hàn Tổng, Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!

Chương 2: Cắm trại



Sau khi ăn uống no say , Ngọc Nhu ra ngoài bắt xe buýt để về nhà . Ngồi đợi khoảng 30 phút gì đó thì chiếc xe buýt xuất hiện, cô chào tạm biệt nhóm bạn rồi lên xe . Thời tiết mùa hè nên rất nóng , nhưng may sao hôm nay không có nắng nên thời tiết rất mát mẻ . Vừa lên trong xe , khí lạnh của điều hòa làm Ngọc Nhu cảm nhận được cái mát mẻ x2 . Cô ngồi trong xe buýt hưởng thụ cảm giác mát mẻ này . Mắt thì luôn hướng nhìn ở bên ngoài , hôm nay là một ngày rất đẹp có những áng mây trắng tinh trên bầu trời.

Xe cuối cùng cũng dừng lại , cô đưa tiền cho bác tài xế rồi bước xuống xe . Nơi cô ở có những hàng cây to nên che bóng *** hết cả đoạn đường cô đi . Vừa đi cô vừa vui sướng mà ngắm nhìn những đám mây kia " nó thiệt đẹp " . Và sau khoảng 10 phút đi bộ , thì cũng đã đến nhà của cô .

— Ba mẹ con về rồi . {Cô cất tiếng chào ba mẹ }

Ba mẹ cười lên đáp lại cô : Ừ , về rồi đó à lên tắm rửa đi rồi đi ngủ đi con .

— Vâng ,ba mẹ cũng ngủ sớm đi ạ ! Con lên phòng đây . Ba mẹ ngủ ngon { Rồi cô bước nhanh lên phòng }

Bước vào phòng, việc đầu tiên là bật quạt lên . Cảm nhận được cái mát lạnh của cái quạt phả ta làm Ngọc Nhu thấy rất dễ chịu . Ngả lưng xuống chiếc giường êm ái , cả người như được thả lỏng hoàn toàn . Sau khi đã thư giãn xong , Ngọc Nhu vào phòng tắm tắm trôi đi những mùi mồ hôi của cả ngày nay.... Ngọc Nhu bước ra ngoài , trên người lưu hương nhè nhẹ của sữa tắm . Ngọc Nhu mặc bộ đồ ngủ cộc hình hoa nhí màu trắng rất dễ thương.

Tiếng chuông điện thoại thông báo vang lên " ring ring " , cô bước đến mở điện thoại ra vào phần Wechat.

Tần Thanh Thanh [ Mai đi lên núi cắm trại nha ] [ Đi 2 ngày nha ]

Triệu Kiều Anh [ Được đó , nghe nói mai thời tiết đẹp lắm . Rất phù hợp đi cắm trại, leo núi đó ]

Khương Ngọc Nhu [ Ok , vậy mai mấy giờ đi , để tao còn kịp chuẩn bị đây]

Tần Thanh Thanh [ 5 giờ 30 đi nha , được không]

Triệu Kiều Anh [ Ok]

Khương Ngọc Nhu [ Ok]



SÁNG HÔM SAU

Cả ba đã có mặt tại điểm hẹn .

Tần Thanh Thanh ( Tất cả đã có mặt đầy đủ, xuất phát thôi)

Cả 3 người lên đường đến ngọn núi Goa-Ta-ư ( ngọn núi này cách thành phố 30km) cô nhìn ngọn núi trước mắt " nó không quá cao .

Cả ba đi bộ lên từng đoạn đường của núi ...

— Ha ... ha ... mệt quá .. ha , dừng lại nghỉ một lát rồi đi đi , mệt quá à .... tao không đi nổi nữa rồi. Khương Ngọc Nhu mệt mỏi mà thở hổn hển , sức lực cạn kiệt mà không thể đi tiếp

— Mới đi có chút mà mày đã kêu mệt rồi , tại mày lười tập thể thao nên vậy mà . Thôi nghỉ ngơi chút vậy. 'Tần Thanh Thanh chán nản nhìn con bạn '

Nghỉ ngơi vài phút , cả 3 lại tiếp tục hành trình leo núi của mình . Nhìn xung quanh ngọn núi được lấp kín bởi những hàng cây cao to lớn, chúng che hầu hết mọi tia nắng của Mặt Trời. Tiếng chim hót ríu rít trên những cành cây cao , và tiếng kêu của những muôn thú nhỏ xung quanh.

Đi đến đoạn đất bằng phẳng , cả ba dừng xuống. Ba người để đồ dùng xuống rồi cắm trại .

— Phù , cuối cùng cũng xong , mệt quá . ' Ngọc Nhu thở phào nhẹ nhõm , cô ngồi phịch xuống cái lều nghỉ ngơi , mắt nhắm lại

Cả hai nghe thấy tiếng cô thì đáp lại :

— Giờ chúng ta phân nhau ra tìm củi và thức ăn và nước đi . Tuy có mang theo thức ăn , nhưng trong khu rừng chắc có nhiều thức ăn cho chúng ta đó .

Cô chọn đi kiếm củi , vì nó dễ dàng nhất đối với cô .



Rồi cả ba chia nhau ra tìm kiếm thức ăn , nước và củi.

Cô đi theo đường nhỏ để nhặt củi . Vừa đi cô vừa ngắm nhìn xung quanh, nơi đây phong cảnh rất đẹp. Không gian chỉ có tiếng lá cây đung đưa xào xạc qua lại . Tiếng chim hót , tiếng dế kêu mà thôi , cô thấy củi thì đi tới nhặt củi , nhặt những cây củi nhỏ .

Ngọc Nhu cứ mải miết nhặt củi mà chẳng hề chú ý xung quanh. Khi nhặt đủ củi, cô kiếm dây cỏ buộc lại . Rồi định đi về thì ... thôi xong cô đã đi quá xa đường về . Nhìn xung quanh đây , cô đã đi xa đến dưới một vách núi . Đột nhiên có một tiếng kêu vang lên :

— Ahhhhhhhh . Là giọng của một cô gái

Cô ấy rơi xuống gần phía chân cô , máu chảy ra thành một vũng máu lớn. Cô nhìn mà kinh hãi mà kêu lớn

— Ahhhhhhhh. Ngọc Nhu sợ hãi ngồi phịch xuống đất

Thanh , và Kiều Anh nghe thấy tiếng kêu thì chạy về phía giọng nói mà chạy đến . Khi đến chỗ cô thì nhìn thấy cái xác toàn thân là máu thì kinh hãi không khác gì cô .

Tần Thanh Thanh chấn tĩnh đi đến chỗ cô mà hỏi : — Cái này là sao vậy

— Tao nhặt củi thì đi lạc xuống đây , rồi có tiếng kêu vang lên, tao nhìn lên thì thấy cô gái kia rơi xuống. ' Khương Ngọc Nhu giọng nói run run mà cất tiếng '

— Tần Thanh Thanh : Thôi được rồi, trước mắt phải gọi xe đưa cô gái này đi mới được

Nhưng Tần Thanh Thanh quên rằng nơi đây là rừng lên không có song . Thanh Thanh không biết lầm gì đành đưa ra quyết định.

— Chúng ta cử một người ra ngoài rừng rồi gọi người cứu thôi ,ở nơi núi hẻo lánh này còn lâu mới có sóng ' Tần Thanh Thanh là người can đảm nhất trong số hai người.

Khương Ngọc Nhu không biết rằng đây là khỏi đầu cho những đau khổ mà cô phải gánh lấy ...