Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 27: Đêm thứ 27............





Sau khi Ngải Dĩ Tình qua đời thì Diệp Thiên cũng sinh bệnh một thời gian, dường như tất cả các bang phái hắc đạo đều đem mục tiêu nhắm ngay Bách Mộc Bang, muốn nhân lúc có cơ hội này mà tiêu diệt nó, trong lúc nhất thời cuộn cuộn dâng lên như vũ bão, Diệp Gia toàn bộ đều nằm trong trạng thái đề cao cảnh giác.


Diệp Nhất Diệp Nhị đã một thời gian thật lâu không có đến trường học, ngày đó là ngày Diệp Nhất được thông báo việc tốt nghiệp nên nàng phải đến trường một chuyến. Bốn bảo tiêu của Bách Mộc Bang hộ tống nàng đi, Diệp Nhị lo lắng, nhất định phải đi theo nàng.


Lúc xe chạy được nửa đường đột nhiên rơi vào sự truy kích của một bang phái có thế lực, đối phương lấy súng bắn nổ tung bánh xe của các nàng. Xe lật nhào vòng quanh vào trong ven đường, lúc ấy Diệp Nhị còn đang ngủ, đột nhiên cảm thấy được lay động dữ dội, nàng bị va chạm mạnh làm cho bừng tỉnh, phát hiện mình đã được Diệp Nhất ôm ấp ở bên trong.


Diệp Nhất dùng sức đè thấp thân thể của Diệp Nhị, cả người bao trùm lên trên.


Khi chiếc xe đâm đầu vào một xưởng cưa bên đường, một mảnh gỗ thật lớn ào ào lăn đến đè lên chiếc xe ở bên dưới, chỉ cho đến khi chấn động đáng sợ đó dừng lại, đầu óc không tỉnh táo của Diệp Nhị mới tỉnh lại, phát hiện khắp nơi thật u ám, chỉ có một chút ánh sáng chiếu vào trong chiếc xe bị đè biến dạng. Diệp Nhị cảm thấy rất kì lạ, tuy rằng xe bị đè ép, nhưng nàng không có cảm giác được cảm giác bị áp bách nhiều lắm, nhưng mà bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ không thể nhúc nhích.


"Nhị, ngươi không sao chứ........" Giọng nói của Diệp Nhất đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền tới, Diệp Nhị ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy máu đang từ từ chảy, nhỏ giọt trên gương mặt của nàng


"Tỷ tỷ......... Ngươi....."


Hai tay Diệp Nhất chống đỡ bên người Diệp Nhị, vì Diệp Nhị mà chống đỡ một mảng không gian an toàn nho nhỏ, ở trên người Diệp Nhất, chính là mảnh gỗ đang đè xuống bao nhiêu sức nặng khó có thể đoán được.


Diệp Nhị tới bây giờ cũng không thể cảm nhận được, thân thể gầy yếu như vậy của Diệp Nhất lại có sức mạnh thật lớn, đủ để duy trì nâng đỡ gánh nặng như vậy.


Xương cốt của Diệp Nhất phát ra tiếng kêu "Răng rắc" thật đáng sợ, Diệp Nhị chỉ biết vô tình mà hét lớn lên: "Tỷ tỷ! Ngươi......."


"Đừng nhúc nhích". Diệp Nhất ra lệnh nói, "Ngươi đừng đụng đến ta, nếu không ta liền lập tức không thể chống đỡ được". Sắc mặt Diệp Nhất trắng bệch, máu từ trong miệng chảy ra ngoài, bộ dáng kia làm cho Diệp Nhị kinh hãi, nhưng vì khoảng cách gần như vậy, nàng không thể không nhìn thẳng, làm cho tim có cảm giác bị đâm một nhát.


Diệp Nhất cố hết sức kiềm nén, gương mặt đau đớn gần trong gang tấc, đó là cảnh tượng mà cả đời Diệp Nhị cũng không thể nào quên.


"Tỷ tỷ........ Không cần phải như vậy......" Sự yếu ớt của Diệp Nhị làm cho bản thân nàng tự ti, nàng lại có thể cần Diệp Nhất dùng thân thể của chính mình để ngăn cản tử thần. Mà tất cả những sự việc phát sinh trước mắt nàng nhưng nàng cũng không có đủ sức để ngăn chặn cứu nguy.


"Nhị, người của Diệp Gia không thể yếu ớt như vậy". Diệp Nhất thật lạnh nhạt, nhưng mà Diệp Nhị có thể rõ ràng nhìn ra được, gân xanh trên trán của Diệp Nhất nổi lên dữ dội, thắt lưng và hai chân cũng đều đang run rẩy, đã sắp đến cực hạn.


"Tỷ tỷ, ta không muốn vậy, không muốn ngươi chịu khổ....."


"Nói cái gì, là ngươi muốn khuyên ta buông tay phải không? Điều đó không có khả năng........ Nhị.........." Nói đến phần sau, Diệp Nhất thật sự sắp thở không ra hơi, " ........... Sẽ, sẽ có người tới cứu chúng ta........... Chỉ cần Diệp Nhất ta còn một hơi thở........ Sẽ không để cho ngươi bị thương tổn............"


"Vì cái gì phải như vậy.........Vì cái gì........" Lòng Diệp Nhị đau đến mức muốn vỡ tan, mà Diệp Nhất lại nở nụ cười:


"Vì cái gì? Ngươi hỏi ta vì cái gì........ Bởi vì ngươi là thế giới duy nhất của người gọi là tỷ tỷ, ta sẽ dùng hết toàn lực của ta, để cho ngươi sống sót".


Cứ như vậy, Diệp Nhị chỉ bị trầy da một chút sau khi được giải cứu, mà trên đường đi bệnh viện Diệp Nhất nằm trong lòng Diệp Nhị mà không ngừng hộc máu. Diệp Nhị không ngừng gọi nàng, sợ nàng lâm vào hôn mê mà không tỉnh lại, không thể chịu đựng được cảnh tượng máu chảy khủng khiếp mà so với những gì mà Diệp Nhị đã xem qua trong phim kinh dị, hoặc những tấm hình đáng sợ còn muốn nhiều hơn, làm cho da đầu nàng run lên, rơi vào tuyệt vọng.


"Tỷ tỷ, ngươi phải kiên trì ở lại, kiên trì........"


Nhưng mà ngay lúc đó Diệp Nhất đã hoàn toàn không nghe được thanh âm của Diệp Nhị rồi, nhiệt độ cơ thể của nàng càng lúc càng giảm, nhanh chóng bị đẩy vào trong phòng cấp cứu.


Diệp Nhị ở bên ngoài phòng cấp cứu đợi một ngày một đêm, nàng bị ảo tưởng rất nhiều lần thấy bác sỹ đi tới đối diện với nàng lắc đầu, cái cảnh tượng kia là lúc Ngải Dĩ Tình qua đời bị nàng khắc thật sâu vào trong đầu, nàng tuyệt đối không hi vọng cảng tượng làm nàng tan nát cõi lòng đó xuất hiện một lần nữa.


"Hỗn đản a, Diệp Nhất, ngươi không phải nói sẽ là toàn bộ của ta sao? Nếu ngươi mà chết như vậy, cả thế giới của ta đều tan thành tro bụi....... Không thể, còn rất nhiều điều ta chưa nói với ngươi mà! Phải sống lại cho ta a!". Diệp Nhị cảm thấy như mình sắp phát điên mất.


Về sau thầy thuốc nói tim Diệp Nhất đích thật đã ngừng đập một lần, nhưng về sau lại có kỳ tích nên sống lại, tất cả các nguyên nhân đều phải cảm tạ tạo hóa thật hùng mạnh, sinh mệnh của nhân loại thật kì lạ.


Tuy rằng Diệp Nhất kiên cường sống sót, nhưng mà từ trạng thái đang khỏe mạnh hoàn toàn bị hạ xuống cùng cấp bậc với người già yếu, trong ba tuần đầu nàng không thể xuống giường, chỉ nằm ở bệnh viện không ngừng truyền dịch. Sau thời gian một tháng, nàng cũng chỉ ngồi trên xe lăn, nhưng mọi người đều rất thoải mái, nghe lời Diệp Nhất mà không tới, ngày đó ông Trời đã an bài là nàng phải chết, không ai có thể lấy đi mạng sống của nàng được.


Đối lập với vẻ lạc quan cởi mở của Diệp Nhất, Diệp Nhị giống như là sau một đêm già thêm mười tuổi, trở nên trầm mặc ít nói. Sự thay đổi trong nhà nàng có thể cảm nhận được, mất đi mụ mụ người luôn bầu bạn ở bên cạnh các nàng, Diệp Nhất lại trải qua lần tai họa thập tử nhất sinh, nếu còn không thấu hiểu được thì thật đúng là một người vô tâm, không tàn phế thì cũng là trì độn.


Diệp Nhị quì gối trước mặt Diệp Nhất nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, ta muốn cùng Tiểu Thất tập võ với nhau".


Diệp Nhất ôn nhu nhìn nàng hỏi: "Vì cái gì lại có ý nghĩ như vậy?"


"Ta....... Muốn bảo hộ người nhà của ta, không nghĩ để cho người nhà của ta bị thương chút nào một lần nữa".


Nghe xong những lời này, một cảnh tưởng khi còn trẻ đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Nhất. Một cô gái không biết trời cao đất rộng cầm súng nói muốn đi giết chết người khi dễ người nhà của mình, mà thời gian trôi thật nhanh, tiểu quỷ năm đó chỉ biết trốn sau lưng nàng khóc mà bây giờ bộ dạng còn muốn cao hơn nàng, còn nói ra rằng phải bảo vệ, trong ánh mắt tràn ngập kiên định.........


"Chúng ta đều là huynh đệ muội của Diệp Gia hẳn là phải che chở lẫn nhau, năm ngón nay nắm lại một chỗ mới là nắm tay". Kỳ thật Diệp Nhất rất muốn nói một vài lời nói đặc biệt quyến luyến để thu nhỏ lại khoảng cách của hai người nàng và Diệp Nhị lúc đó, nhưng mà........... Cuối cùng nàng vẫn bỏ đi không nói.


"Mọi việc rồi sẽ tốt thôi". Diệp Nhất đem Diệp Nhị ôm vào trong lòng. "Từ hôm nay về sau, sẽ không được dễ dàng khóc đâu".


Diệp Nhị cũng không biết chính mình rơi lệ khi nào, chính là vừa ở trong lòng Diệp Nhất thì không ngăn được nước mắt khi nghe Diệp Nhất nói một câu ngữ khí rất giống mụ mụ mà tràn ra.


Sau khi tách rời xe lăn Diệp Nhất tích cực khôi phục thân thể, nhưng mà nội tình bên trong của nàng còn yếu, nên khôi phục rất chậm, mới đi được hai ba bước cơ bản đã thở hổn hển không ngừng. Diệp Nhị không có cách nào nhìn thẳng vào Diệp Nhất suy yếu như vậy, cho nên mỗi lần thấy nàng lại khóc một trận. Diệp Nhất liền buồn bực nói: "Ta còn sống là tốt lắm rồi, ngươi khóc cái gì?"


Tuy rằng Diệp Nhất không quen nhìn thấy khía cạnh yếu đuối của Diệp Nhị, nhưng mà cũng có cái thú vị mà nàng phát hiện được.


"Tỷ tỷ, đêm nay ăn cháo có được không?"


"Tỷ tỷ, ba ba nói có thể đến cuối tuần hắn mới về".


"Tỷ tỷ, cái chăn màu xanh nhìn vẫn giản dị hơn, nếu ngươi thích ngày mai ta liền đi mua về cho ngươi".


Diệp Nhất rất có hứng thú nghe Diệp Nhị một tiếng gọi "Tỷ tỷ", tò mò hỏi thăm: "Nhị, ta nhớ rõ trước đây người đều gọi thẳng họ tên của ta ra, hiện tại như thế nào lại sửa đổi cách xưng hô vậy?"


Diệp Nhị nhìn Diệp Nhất có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Sinh mạng của Diệp Nhị là do tỷ tỷ cứu về, tỷ tỷ không thích ta gọi thẳng tên họ, ta đây liền sửa đổi, thực chất vẫn nên nọi thế này, trước kia ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, vai vế lộn xộn, hiện tại sửa lại cho đúng được không?"


"Nga...... Thì ra là như vậy". Diệp Nhất nhìn Diệp Nhị chằm chằm có chút đăm chiêu, gần đây bận bịu với việc khôi phục thân thể, nên không có quan sát Diệp Nhị kỹ lưỡng, toàn bộ năng lực và cơ thể của cô gái này sau một đêm có rất nhiều thay đổi – cơ thể Diệp Nhị cao hơn một chút, phỏng chừng là tới 1m7 rồi, eo nhỏ mông cao, ngực lúc trước vẫn phẳng như sân bay bây giờ cũng dần dần lớn lên một chút......


Diệp Nhị phát hiện ánh mắt của tỷ tỷ tràn ngập kì lạ, cùng với vẻ bề ngoài nhã nhặn của nàng hoàn toàn bất đồng, lại xuất hiện một chút vẻ bỉ ổi, đỏ bừng mặt xoay người đi chỗ khác nói, "Ta đi xuống trước, tỷ tỷ có chuyện gì, thì cứ sai bảo ta là được rồi......."


"Ân, được rồi".


Diệp Nhị đóng cửa lại, Diệp Nhất còn có chút hoảng hốt lẩm bẩm: "Kì lạ, kì lạ, thật kì lạ".


Nếu trước đây mà nói tính cách Diệp Nhị tràn ngập quật cường lại mạnh mẽ bướng bỉnh, gần đến quá trình trưởng thành như vậy Diệp Nhị cũng trở nên có chút hương vị. Điều hấp dẫn người khác nhất của nàng vẫn là một cỗ khí tức quật cường không thay đổi, chính là chậm rãi lắng đọng rồi ổn định hơn, càng lúc càng trở nên chững chạc, rồi bản thân cũng có suy nghĩ nhận xét của một người lớn. Nhưng mà nàng không thể xác định được sự tôn kính luôn nghe lời của Diệp Nhị trở thành một phần tính cách của nàng, hay chỉ có Diệp Nhất mới được hưởng độc quyền.


Bất quá..........


"Tỷ tỷ này nọ, nghe thật sự là rất thoải mái a". Diệp Nhất nằm ngang trên giường, ăn một cái nho rồi cười một chút, "Ân, lần sau thử bảo Diệp Nhị đến đây uy ta ăn nho đi, không biết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?" Tưởng tượng một chút bộ dáng ngượng ngùng rồi thuận theo của muội muội, trong lòng Diệp Nhất lại ngứa ngáy.


Diệp Ngũ đi Mĩ quốc, Diệp Gia lúc đó lại lập tức bao phủ trong vẻ u sầu li biệt. Cả người Diệp Thiên như già đi rất nhiều. Diệp Ngũ rời đi là lúc Diệp Thiên dặn dò rất nhiều, sợ nữ nhân xuất ngoại không trở về. Diệp Ngũ ngay từ đầu thực nho nhã điềm đạm kiên nhẫn dỗ dành ba ba, nhưng lại sợ phụ thân đại nhân căn dặn dong dài không dứt, mắt nhìn thấy phi cơ đã muốn cất cánh vẫn còn không chịu thả người đi, Diệp Ngũ trong nháy mắt hé mặt ra nhìn xuống dưới, cánh tay xoay vài vòng làm ra vẻ phải đi rồi, Diệp Nhị phải nhanh chóng chạy đới đẩy muội muội đi qua cửa hải quan – nàng coi như hiểu được, mấy tiểu tử Diệp Gia này đều là người hoài niệm thiên thu. Diệp Tam Diệp tứ hai huynh đệ song sinh này đối với pháp luật đặc biệt cảm thấy hứng thú, lại đun đầu vào ngành tài chính sản xuất, tuổi trẻ đều có thập phần lý tưởng khát vọng, quả thực chính là có bốn con người mới; tiểu gia hỏa Diệp Lục trên cơ bản tay trái là máy vi tính, tay phải cũng là máy vi tính, thời điểm người khác còn lò mò học đánh bàn phím hắn đã là hacker; Diệp Thất thì không cần đề cập đến, tuy rằng nàng cũng không thích luyện võ, nhưng lại hoàn hoàn giống một cô gái có đặc công dị năng, một chưởng đánh xuống mười viên gạch nứt toác ra, đây là người sao? Đây mới là không giống người, Tiểu Bát cùng Tiểu Cửu tuy rằng là chị em song sinh, nhưng Tiểu Cửu càng lớn càng cao, Tiểu Bát lại dừng tại chỗ không có động tĩnh, hai người từ ngoại hình đến tính cách càng ngày càng không giống nhau, ngoại trừ cái điểm thích tranh giành lẫn nhau. Trước đây Diệp Nhị còn suy nghĩ tìm tòi, bọn huynh đệ tỷ muội đều cá tính như vậy, Tiểu Ngũ như thế nào lại yên tĩnh không nhúc nhích? Nhưng mà từ lần Diệp Lục đánh đổ chậu cá vàng mà nàng yêu thích nhất, sau đó nàng liền đem toàn bộ chậu cá vàng chụp lên đầu đệ đệ, Diệp Nhị thấy trong mắt nàng lúc đó phát ra tia sáng xa lạ, nàng liền hiểu được, đứa nhỏ này thuộc loại phân chia rõ ràng, không có việc gì thì ngàn vạn lần đừng chọc nàng, bằng không nàng liền đem lớp vỏ nhã nhặn bên ngoài lột bỏ, đi liều mạng với ngươi.


"Đi rồi, lại đi rồi". Diệp Nhất nhìn thấy phi cơ của Diệp Ngũ bay vào trong đám mây, cảm thán nói.


Diệp Nhị bĩu môi, muốn nói một câu mà không dám nói, "Ta sẽ vẫn bồi bên cạnh ngươi". Trước kia lúc còn nhỏ chính là một mặt ra sức muốn có được sự chú ý của Diệp Nhất, muốn cùng nàng gắn liền càng chặt chẽ hơn một tí, tựa như là một dạng cảm xúc tất yếu, nhưng mà gần đây Diệp Nhị đã có được một nhận thức mới, nàng đem loại tình cảm này xếp chung với phạm vi tình cảm nguy hiểm.


Nàng bắt đầu tự hỏi chính mình, tình cảm của nàng đối với Diệp Nhất có phải chỉ là tình cảm tỷ muội hay không, hay đó chính là tình yêu?


Cố tình trong thời điểm tế nhị này, Diệp Nhất bảo nàng cùng đi lên giường, ngủ.


Người này có phải lại cố tình hay không a! Trong lòng Diệp Nhị thật nghi ngờ.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: người ta mộc có nhàn hạ ~~~~~~ hắc hắc ~~~~~


Kia cái gì, ta trước tiêu kết thúc phòng một chút đạo văn, nhưng không phải thật sự kết thúc nga.


Ngày mai nhập V canh ba ~


Bài này không lâu, 20W+ sẽ kết thúc


Cám ơn các vị duy trì ~