Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 6: Đêm thứ 6...





Không khí khô nóng nhào vào phía trên thân thể xích lõa của Diệp Nhị làm cho hô hấp của nàng có cảm giác gấp gáp hơn.


Ngoài cửa sổ, những tia sáng đang dần dần buông xuống, Diệp Nhị không biết nàng và Diệp Nhất nằm trên giường đã bao lâu.


Diệp Nhất vẫn một mực hôn nàng, không buông ta bất kì chi tiết nào trên thân thể mà vẫn hôn nàng. Tóc của Diệp Nhất vẫn lướt nhanh nhiều lần trên thân thể Diệp Nhị, dừng lại ở chỗ bụng dưới, tóc nàng giống như đóa hoa bình thường nở rộ ra trên toàn thân của Diệp Nhị.


Diệp Nhị cảm giác thật nóng bỏng khi tóc Diệp Nhất từng sợi, từng sợi lướt trên làn da của nàng, tựa như hàng ngàn hàng vạn con rắn nhỏ – động vật máu lạnh không xương đặt lên cơ thể nàng cũng như vậy triền miên.


"Ngô..." Một cỗ lửa nóng, xúc cảm ướt át tràn ra từ chỗ tư mật của Diệp Nhị, hai chân nàng bất giác khép lại, thân thể thối lui về phía sau, Diệp Nhất bắt đầu không để cho nàng có cơ hội chạy trốn, thẳng đến cho nàng không còn đường thối lui, không thể không thừa nhận cỗ lửa nóng vừa bị tập kích mang đến.


Đầu lưỡi Diệp Nhất nhẹ nhàng tiếp xúc trên điểm trí mạng sâu thẳm trong cơ thể Diệp Nhị. Chỉ một cái đâm nhẹ lúc không để ý tới làm cho Diệp Nhị nắm chặt sàng đan suýt kinh hô ra thành tiếng.


Diệp Nhị tựa hồ đặc biệt vô pháp chống cự khi được hầu hạ và kích thích bằng miệng, máu toàn bộ đã chảy ào trong đầu, đã vô pháp tự hỏi, phần eo bất giác tự nâng lên, nàng đã muốn nhận ra rằng bản thân không muốn đào tẩu, chính là muốn cùng Diệp Nhất kết hợp càng chặt chẽ hơn. Địa phương yếu ớt nhất của Diệp Nhị đã bị Diệp Nhất chiếm lĩnh, mà thói quen của tỷ tỷ từ trước tới nay chính là hay tấn công nhược điểm của người khác.


Có thể nàng không phải là cường đại nhất, nhưng vì sao khả năng chiến đều bị khắc, kỳ thực phải nói lại đó chính bởi vì sự dũng cảm xuất kích của nàng.


Lần kia thay muội muội xuất đầu, Diệp Nhất cũng là dùng trí.


———————————————————————————-


"Tỷ tỷ, chờ một chút..." Diệp Nhị thấy Diệp Nhất vừa buông ra lời nói đã đi, có điểm sợ nên đã nhanh chóng chạy tới kéo tay nàng, "Tỷ tỷ, ngươi, ngươi tính làm thế nào?"


"Ngươi đi theo ta là được"


"Thế nhưng..."


"Do do dự dự cái gì", Diệp Nhất trừng nàng, "Ta cũng không biết ta có muội muội là một người vô dụng như thế này".


Kỳ thực từ nhỏ Diệp Nhị chỉ sợ nàng. Nội tâm Diệp Nhất nghĩ cái gì đều rất khó mà phân tích được từ hành vi và ngôn ngữ của nàng, cái thần nhân này làm chuyện gì đều khiến cho bộ óc hữu dũng vô mưu của Diệp Nhị không thể đoán được một nguyên do nào. Sợ về sợ, thế nhưng một ngày Diệp Nhất nhìn lại mới biết Diệp Nhị thực sự lo lắng quá nhiều.


"Hảo! Đi!". Nói tức thì Diệp Nhị liền tông cửa xông ra với bộ dáng thấy chết không sờn, bị Diệp Nhất túm trở về:


"Ta nói muội muội, ngươi tính như vậy không chuẩn bị gì mà đi?"


"Vậy..."


Diệp Nhất ngắt lời nói: " Nếu bọn họ nói chúng ta là xã hội đen, thì hãy để cho bọn họ có một chút kiến thức về xã hội đen đích thực là cái gì".


Gần nhất cảnh sát vẫn đều phê chuẩn đặt súng ống đạn được bắt được từ buôn lậu ở tại Diệp Gia. Diệp Gia là nơi không phải ai cũng có thể tùy tiện tới, ai cũng đều biết Diệp Thiên tự lập môn hộ, triệt để thoát ly ra khỏi tổ chức Bạch Thế Ngâm, đặt tên là Bách Mộc. Bách Mộc Bang là thế lực hắc đạo mới phát triển rất mạnh, mà trong truyền thuyết lão đại của Bách Mộc Bang – Diệp Thiên cùng tân tiền nhiệm cục trưởng cảnh cục là anh em kết nghĩa, trong lúc nhất thời Bách Mộc Bang tiếng gió thổi thủy khởi, ai cũng không dám động bọn họ. Vậy phê súng ống đạn dược đặt ở nhà bọn họ là an toàn nhất.


Tuy rằng Diệp Nhất còn nhỏ thế nhưng Diệp Thiên đã cho nàng tiếp xúc không ít chuyện tình của Bách Mộc Bang, Ngải Dĩ Tình biết Diệp Thiên nhận thức tiểu thư của gia đình này đây sẽ chọn một người để tiếp quản Bách Mộc Bang, nên nàng cũng không thể nào phản đối. Giáo dục hài tử thì giáo dục, thế nhưng sự nghiệp của gia tộc cũng không thể làm lỡ. Ngày đó Diệp Thiên mang theo Diệp Nhất cùng nhau tiếp mặt hàng này, còn hỏi nữ nhi có hiểu hay không cách dùng súng. Nữ nhi cầm súng trái phải quan sát một chút, nói "Sẽ không". Diệp Thiên cười nói: "Lúc rảnh rỗi giáo ngươi".


Bởi vì...mặt hàng này không phải bản thân Diệp Gia dùng mà đem đi ra ngoài, cho nên vẫn bị đặt ở tiểu thương khố lý. Mỗi ngày kho súng đều có hai người canh gác ở đó, buổi trưa ăn cơm cũng là chờ người đưa tới, thời gian thay ca đến thì phải chờ một nhóm người khác đến thì mới có thể rời đi, cho nên trong khoảng thời gian bọn họ thay ca cũng không xuất hiện khoảng cách.


Mỗi ngày chạng vạng đến sáu giờ sẽ có người đưa cơm đến cấp cho người trông coi kho súng, thế nhưng người đưa cơm không đến đúng thời hạn, người bình thường trông coi phải chờ đến tám giờ, bọn họ sớm tại đã oán hận.


Ngày hôm nay không biết có cơn gió nào thổi qua cấp nhị tiểu thư khả ái tới. Vừa qua 5h30 thì Diệp Nhị bưng một bàn lớn rượu thịt thật ngon xuất hiện trước mặt bọn họ.


"Thúc thúc, ăn". Diệp Nhị nỗ lực muốn biểu hiện thật nhiệt tình, thế nhưng chung qui không có giống Diệp Nhất như vậy hướng ngoại, một câu vốn nên nhiệt tình như hỏa lại bị nàng nói một cách nhút nhát, khóe miệng mất tự nhiên câu dẫn thoáng qua ý cười rồi biến mất. Diệp Nhị bất an cúi đầu rồi ngẩng đầu. Giãy dụa trong khi biểu diễn và đã diễn tạp trong đó, tương đương với tâm tình rất mâu thuẫn. Thế nhưng tại trong mắt người khác hài tử mười tuổi thì không có lòng dạ và tâm cơ gì đáng nói, Nhị tiểu thư hay xấu hổ thì hiện tại mọi người ở Diệp Gia ai cũng biết.


Hai người canh cửa bây giờ ngược lại nghĩ bộ dạng e lệ thấp thỏm của của Nhị tiểu thư khả ái cực kỳ, khiến bọn họ nâng cốc uống được thật nhiều, còn không quên chọc nhị tiểu thư vài câu. Diệp Nhị đứng giữa hai gã trông coi mà cười đến mặt gần cứng ngắt rồi, thế nhưng vẫn kiên trì giả bộ đáng yêu.


"Thúc thúc, các ngươi mỗi ngày có mệt hay không a". Diệp Nhị hai tay đặt ở trên bàn, cái đầu nhỏ gác lên mặt trên, một dáng vẻ lương thiện vô tà làm cho hai người trông coi đều phải choáng váng, trong lồng ngực trở nên ngứa ngáy không nhịn được liền xoa bóp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Nhị:


"Thúc thúc không phiền lụy a, về sau Nhị tiểu thư thường xuyên đến, các thúc thúc cho ngươi đồ ăn ngon..." (a... hai thằng cha này lừa gạt trẻ nhỏ a! >"<)


"Tốt nhất tốt nhất, cảm tạ thúc thúc". Diệp Nhị dựa theo Diệp Nhất nói nhất định phải đóng giả khả ái, khả ai rốt cuộc, nói muốn đem thanh âm đề cao, tranh thủ như vậy hai người trông coi không để ý đang ở phương nào, như vậy Diệp Nhất mới có thể lẻn vào kho súng "trộm" một khẩu đi ra. Diệp Nhị ngay từ đầu nói nàng sẽ không, Diệp Nhất nói như vậy có cái gì khó nha, dám dạy nàng vài chiêu.


Diệp Nhị thực chất là đã di dời được sự chú ý của người trông coi, thế nhưng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị trái vuốt phải xoa một chút, đều đỏ! Diệp Nhị trên mặt mang nụ cười nhưng trong lòng thực đã tan vỡ —– ta vì sao phải ở chỗ này làm loại sự tình này a! Tử tỷ tỷ ngươi không phải cố ý chỉnh ta hay sao!


Diệp Nhất nói chừng mười lăm phút như vậy đủ rồi, kết quả Diệp Nhị bị đùa bỡn tròn đúng nửa tiếng mới có thể thoát thân, chạy đi và đến điểm hẹn gặp mặt Diệp Nhất nhưng thấy trên hai tay Diệp Nhất trống trơn.


"Súng đâu?" Diệp Nhị nhịn không được hô.


Diệp Nhất ngoáy ngoáy lỗ tai: "A, kho súng có khóa dấu vân tay tài năng của ba ba, súng không lấy ra được".


"Ngươi..." Diệp Nhị tức giận đến nỗi nói không nên lời, "Ngươi" đúng nửa ngày con mắt đều đỏ, "Ngươi là cố ý!"


Diệp Nhất vẻ mặt cười tà: "Ta thế nào cố ý đây muội muội".


"Ngươi... Ta... Ta đều không phải hi sinh vô ích sao!"


"Hi sinh? Ngươi hi sinh cái gì?" Diệp Nhất hàm chứa tiếu ý giống như không có chuyện gì hỏi Diệp Nhị.


Diệp Nhị đều bị vuốt bị xoa đỏ hết khuôn mặt, cắn môi dưới căm tức Diệp Nhất: "Ta không để ý tới ngươi!". Nói xong Diệp Nhị xoay người đã đi, Diệp Nhất nhanh lên kéo muội muội, tiếu ý tình tự cũng không còn nhiều, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu:


"Muội muội đừng nóng giận a, ngươi không cảm thấy thời gian ngươi đứng ở đó nói nói thực sự rất khả ái sao?"


"Không cảm thấy!"


"Bộ dạng hổn hển khi bị khi dễ hiện tại cũng phi thường làm cho người ta thích nha".


"Ta không thích!" Diệp Nhị cố sức giằng tay muốn ly khai khỏi bàn tay kề cận của Diệp Nhất, thế nhưng Diệp Nhất thế nào cũng không buông tha nàng:


"Hảo muội muội. Đừng nóng giận".


"Ta không bao giờ... tin tưởng ngươi nữa!"


"Ai, ta thế nào biết kho súng cần phải có vân tay đâu? Nếu không ta đã không nhường bảo bối muội muội qua bên đó cho người ta nựng đâu a". Diệp Nhất nói lời này xong phá lệ thành khẩn, khiến cho Diệp Nhị có điểm xấu hổ, nhưng vẫn như cũ tức giận để che giấu sự ngượng ngùng của bản thân:


"Ta mới không có nghe chuyện ma quỉ của ngươi, ngươi yêu nhất là gạt người".


Diệp Nhất không có dấu hiệu buông tay của Diệp Nhị ra, khiến cho khoảng cách giữa cả hai thực chất không còn, Diệp Nhị còn chưa phản ứng nhiều thì Diệp Nhất đã từ phía sau ôm lấy nàng.


"Muội muội ngốc, như vậy chỉ là trêu đùa ngươi, ta làm sao có thể lừa ngươi nha..." Diệp Nhất và Diệp Nhị cao như nhau, nàng chăm chú nhìn vào phía sau của Diệp Nhị, khi nói thì nhiệt khí hô hấp đều phả lên cổ của Diệp Nhị, trong lúc nhất thời Diệp Nhị cả người đều cứng ngắc hoàn toàn vô pháp nhúc nhích, ngực thì đập bang bang.


Hai người đều không nói, đêm mùa hè có gió mát thổi tới, ở trên ngọn cây xào xạc không để yên, âm thanh trò chuyện tựa hồ như còn đang ở bên tai, mà những âm thanh này... những âm thanh được hình thành tương phản chính với sự cực kỳ an tĩnh trong ngực Diệp Nhất Diệp Nhị.


Dường như trong bóng đêm làm cái gì chuyện xấu, Diệp Nhất ôm Diệp Nhị chính thực là lực đạo không lớn, thế nhưng Diệp Nhị không có giãy giụa, quằn quại sẽ bị phát hiện cả hai người các nàng đều rất thân thiết.


Hai người đều ăn mặc ngắn tay, làn da trên cánh tay của Diệp Nhất và Diệp Nhị đặt cùng một chỗ, bởi vì thể chất của Diệp Nhất thì cho dù là mùa hè thì nhiệt độ cơ thể của nàng cũng rất thấp, thế nhưng truyền lại cho Diệp Nhị thực tế đã không có cùng một loại như vậy ôn độ.


Ngực tựa như có hàng vạn con kiến bò, ngứa ngáy, dường như sau đó là hơi thở của Diệp Nhất thổi tới...


Diệp Nhất cũng bất động không nói, Diệp Nhị bắt đầu hốt hoảng, thấp giọng khinh hoán một tiếng : "Tỷ tỷ..."


"Ân", Diệp Nhất đáp lại rất thấp trầm, mang theo giọng mũi một tiếng ngay bên tai Diệp Nhị vang lên, cho nên cảm giác hỗn loạn không phân biệt được rõ ràng, thoáng cái len lỏi vào lòng ngực Diệp Nhị.


Có không thật là kì quái, Diệp Nhị quyết định bây giờ còn là ly khai Diệp Nhất xa một chút thì tốt hơn.


Nàng xoay người, tay Diệp Nhất tự nhiên bỏ xuống phía dưới, thả nàng.


Một mái tóc đen dài khoát nhẹ lên đầu vai trong giữa màn đêm, mái tóc phía sau bị gió đêm thổi bay nhẹ lên, kéo một phần bên phải mái tóc che lại bên mắt, thế nhưng màu đen của tóc không tài nào che đi con mắt sáng ngời của Diệp Nhất.


Tựa hồ như ánh trăng ngời sáng, tất cả đều được phản chiếu ngược trong mắt Diệp Nhất.


Vừa không hiểu được trầm mặc, vừa không hiểu sao tim đập thật nhanh.


"Muội muội". Diệp Nhất đột nhiên khôi phục của nàng dĩ vãng, mang theo sự mềm mại đáng yêu trên mặt làm cho nhìn không thấu được tiếu ý, "Muội muội đừng nản chí, cho dù không có dấu vân tay của ba ba thì ta vẫn như thế có thể lấy được súng".


Trọng tâm câu chuyện xoay chuyển quá nhanh, Diệp Nhị như ở trong mộng mới tỉnh, xòe ra một chút trán, "Ân" một tiếng.


"Muội muội ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ quay trở lại".


Diệp Nhất xoa đầu Diệp Nhị một chút, Diệp Nhị không né tránh nhìn vào đôi mắt của Diệp Nhất.


Buổi tối ngày hôm đó ôm Diệp Nhị đều nằm trong đầu tròn một tháng, thế nhưng Diệp Nhất cũng tự nhủ trong lòng là tròn cả đời.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tối hôm qua ôn lại 《GF》, chính bị manh đã chết a a a a


Ta đích tiểu chân lý! ! Đại ái LOLI! !