Hàng Long Phục Hổ

Chương 163: Tây Hoang Thần Điện



Tiêu Hùng nhìn tuyệt sắc gia nhân đang quỳ trước mặt mình, nói hắn không chút động lòng là giả dối.

Trước bậc tuyệt sắc giai nhân như Thác Bạt Xảo Vân chỉ cần là nam nhân, chỉ nhìn đều đã động tâm, càng đừng nói bộ dáng nhu nhược quỳ sát ở trước mặt như thế, một bộ dáng mặc người muốn làm gì thì làm, như vậy căn bản chính là tràn ngập dụ hoặc vô tận.

“Mẫu thân... người đang làm gì vậy?”

Tiêu Hùng vẫn chưa kịp phản ứng gì, ngoài cửa đã vọng tới tiếng kêu kinh ngạc, Tiêu Hùng ngoảnh đầu nhìn ra, đã thấy một tiểu cô nương tầm 4, 5 tuổi vô cùng đáng yêu, đang dựa vào cửa khuôn mặt rất tò mò nhìn trộm vào trong, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Hùng có vài phần sợ hãi, ngón tay đút vào miệng, nhìn vô cùng đáng yêu.

Thác Bạt Xảo Vây vẫy vẫy tay nói với đứa bé: “Yên Yên, lại đây”.

Miệng vẫn cắn ngón tay, tiểu cô nương bước vào trong. Thác Bạt Xảo Vân kéo đứa bé quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “Nó tên Vương Yên Yên, là giọt máu cuối cùng của Vương gia, xin công tử xem ở nó chỉ là đứa trẻ bốn tuổi mà ra tay tương trợ”.

Nhất thời Tiêu Hùng đầu có chút lớn, nữ nhân này tựa như nhận định chính mình, mặc kệ mình nói cái gì cũng vô dụng.

Kéo tiểu cô nương đứng lên, Tiêu Hùng cười khổ nói: “Phu nhân, cô ngồi lên trước đã, cô đem chuyện kể cho tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì, xem tôi có thể giúp được gì hay không”.

Nhìn Tiêu Hùng rốt cuộc có xu thế đáp ứng, Thác Bạt Xảo Vân trong mắt toát ra vài phần sắc mặt vui mừng, lúc này mới chậm rãi đứng lên.

“Chuyện này nói ra, thật ra là tại tôi gây họa, vì gã Tôn Nhị Lôi nhìn thấy tôi, liền muốn độc bá chiếm lấy tôi, cho nên mới đối phó với Vương gia. Vương gia dù rằng cũng giàu có, nhưng vẫn kém xa Tôn gia, chỉ trong một đêm, toàn gia bị diệt, sản nghiệp bị Tôn gia chiếm lấy, nếu không phải vừa lúc tôi dẫn Yên Yên ra ngoài, không có trong nhà, e rằng giờ cũng đã gặp độc thủ..

Tiêu Hùng ồ một tiếng, trong lòng không khôi cười khổ, từ xưa hồng nhan họa thủy, điều này quả nhiên có đạo lý.

“Phu quân có ân với tôi, tôi liên lụy Vương gia, đã là nghiệp chướng nặng nề, nếu phu quân chỉ còn lại một đứa con gái này trên đời, tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ nó bình an”.

Câu này của Thác Bạt Xảo Vân, lại cảm thấy có vài phần không tự nhiên, con gái phu quân, lẽ nào không phải là con của cô, lại còn nói gì là có ân?

Dường như hiểu được thắc mắc trong lòng Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Vân lại nhẹ nhàng giải thích: “Vương Yên Yên là con gái của phu quân và người vợ trước, tôi chỉ là người được phu quân vớt lên dưới sông từ mấy tháng trước, không còn nhớ chuyện trước đây, cảm ơn phu quân đã tận lòng chiếu cố nên gả cho phu quân, nguyên bản là muốn cảm ơn, ai biết ngược lại vì Vương gia đưa tới họa diệt môn..

Tiêu Hùng sửng sốt, vợ trước?

Nói như vậy, Vương Yên Yên không phải con ruột của Thác Bạt Xảo Vân...

“Vương gia đã bị diệt, Tôn gia thế lớn, tôi cũng không hi vọng có thể diệt Tôn gia báo thù cho Vương gia, bây giờ tôi chỉ hi vọng có thê chăm sóc tốt cho Yên Yên, hơn nữa chỉ mong giết chết kẻ đầu sò gây tai họa Tôn Nhị Lôi, ngoài ra không cầu gì khác..

Tiêu Hùng thở dài một tiếng nói: “Chuyện của chính cô, đều nhớ không được sao?”

Thác Bạt Xảo Vân cười khổ nói: “Đúng, ngoài nhớ tên mình là Thác Bạt Xảo Vân ra, tôi không còn nhớ gì, dường như trước đây mọi thứ đều là trong mơ, vừa tỉnh lại đã quên hết mọi thứ”.

“Xem ra là mất trí nhớ, cô có thử qua trị liệu chưa?”

Thác Bạt Xảo Vân đưa Yên Yên cho thị nữ dắt đi, trên mặt toát ra vài phần bất đắc dĩ, chỉ là cái vẻ mặt này xuất hiện ở trên mặt một mỹ nữ thiên kiều bá mị, như thế nào đều tràn ngập lực dụ hoặc khác thường.

Thác Bạt Xảo Vân thanh âm không phải mười phần thanh thúy, ngược lại có phần trầm thấp khàn khàn, nhưng sự khàn khàn đó từ miệng nàng lại tràn đầy một loại từ tính khác thường.

“Có trị qua, nhưng không có hiệu quả, e rằng đời này tôi không cách nào nhớ ra chuyện trước đây..

Tiêu Hùng trầm mặc một chút hỏi: “Thông linh thiện cô thử qua chưa?”

Thác Bạt Xảo Vân mắt sáng len, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Hùng hỏi: “Công tử cũng biết Thông linh thiện sao, cũng từng có y sư đề cập đến Thông linh linh, nói là Thông linh có thể kích thích não bộ, giúp phục hồi trí nhớ, chỉ là phương pháp chế Thông linh thiện đã thất truyền từiâu...”

Tiêu Hùng nhíu mày nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi có thể thử giúp cô”.

Thác Bạt Xảo Vân nhíu mày kinh ngạc nhìn Tiêu Hùng, trong âm thành tràn đầy sự ngạc nhiên: “Công tử biết chế Thông linh thiện sao?”

Tiêu Hùng không đáp, chỉ nói: “Thu dọn đồ đạc, đổi nơi ở thôi, nơi này đã không còn an toàn, nếu bọn họ đến thành truy xét Hắc Mộc, nhất định sẽ tra xét tới nơi này”.

Thác Bạt Xảo Vân nghe Tiêu Hùng nói như vậy, không có chút phản bác hay hoài nghi, mà là trực tiếp đứng lên, sạch sẽ lưu loát hồi đáp: “Được”.

Tiêu Hùng ra ngoài một chuyến, đến tiệm mua một cỗ xe ngựa, vì an toàn, Tiêu Hùng tự mình đánh xe, đưa ba người Thác Bạt Xảo Vân, Yên Yên cùng thị nữ tới một nơi ít người trong thành, sau đó lại tốn ít ngân lượng thuê một căn phòng, sau đó để cỗ xe vào trong.

Lần này Tiêu Hùng đi chỉ là hoàn thành nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến, nhưng nhìn thấy Thác Bạt Xảo Vân mang theo đứa trẻ bốn tuổi, nên không đành lòng rời đi, cho nên muốn giúp Thác Bạt Xảo Vân nhớ lạ ký ức. chỉ cần cô nhớ lại chuyện trước đây, nhớ ra người nhà là ai, có nơi để náu thân, lúc đó Tiêu Hùng có thể yên tâm rời đi.

Chế Thông linh thiện, đối với Tiêu Hùng mà nói chỉ là nhấc tay mà thôi.

Sau khi yên lặng đi ra ngoài, kiếm một ít vật liệu, Tiêu Hùng lại lặng lẽ trở về, sau một hồi cặm cụi, Tiêu Hùng bưng lên một bát thuốc có mũi vị gay mũi đến trước mặt Thác Bạt Xảo Vân.

“Uống chén thuốc này, thử xem có biến chuyển gì không...”

Thác Bạt Xảo Vân đưa ánh mặt tò mò nhìn bát thuốc trong tay Tiêu Hùng: “Đây... đây là Thông linh thiện sao?”

Tiêu Hùng không phủ nhận, gật đầu nói: ‘Đúng, đang còn nóng, chỉ là không biết có thể giúp cô khôi phục trí nhớ hay không. Dù sao mất trí nhớ cũng là chuyện rất huyền diệu..

Thác Bạt Xảo Vân đón bát thuốc, nhưng không vội uống, ngược lại đưa mắt nhìn Tiêu Hùng: “Bất luận có phục hồi trí nhớ hay không, tất cả những gì mà công tử đã làm cho Xảo Vân, Xảo Vân sẽ ghi nhớ trong lòng”.

Tiêu Hùng không nói gì, nhìn Thác Bạt Xảo Vân phục thuốc xong, mới thở phào nhẹ nhỏm nói: “Cô ngủ đi một giấc, có thể lúc tỉnh sẽ rất đau đớn, sẽ xuất hiện các loại ảo giác, bất luận thế nào, sau khi tinh lại mới biết được tác dụng của thuốc”.

Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng gật đầu, rồi nhu mì nằm lên giường, Tiêu Hùng tự biết không thích hợp lưu lại trong phòng, dặn dò thị nữ một tiếng rồi rời khôi phòng.

Nửa đêm, Tiêu Hùng đang say giấc nồng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, tiếng bước chân kéo đến cửa, sau đó dừng lại.

Trong đêm tối Tiêu Hùng bỗng nhiên mở mắt, im lặng xoay người lại, cũng vào lúc đó, ngoài cửa vọng đến tiếng gổ cửa nhẹ.

“Mộc công tử...”

Tiêu Hùng hơi sửng sốt, âm thanh này là của Thác Bạt Xảo Vân, nửa đêm cô ta tới phòng mình làm gì?

Mặc áo khoác ngoài, Tiêu Hùng nghi hoặc mở cửa, Thác Bạc Xảo Vân lặng lẽ đúng bên ngoài, cô mặc bộ váy trắng, hai tay nhẹ nhàng giao nắm ở phía trước, trong điềm tĩnh mang theo vài phần thánh khiết, giống như đóa tuyết liên hoa lẳng lặng nở rộ trong đêm tối, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng yên tĩnh.

“Phu nhân, nửa đêm tới thăm, có chuyện gì sao?”

Tiêu Hùng buồn bực nhường đường, nhìn Thác Bạt Xảo Vân yêu kiều đi vào phòng, nhìn vào đôi mắt cô ta, lại cảm thấy cùng ban ngày lại có chút khác nhau.

Cô ta không phải đã uống Thông linh thiện rồi sao?

Lẽ nào... cô ta nhớ ra điều gì, hoặc là cô ta khôi phục đã trí nhớ?

Thác Bạt Xảo Vân quay người lại, mang theo vài phần tò mò nhìn Tiêu Hùng, rỗi bỗng nhiên hướng về Tiêu Hùng thi hành đại lễ: “Đa tạ Mộc công tử đã cho thuốc, Xảo Vân hoảng hốt tới nửa đêm, thần trí bỗng nhiên vô cùng thanh minh, chuyện trước đây cứ như thủy triều trào về, ta hiện tại đã hoàn toàn tìm về trí nhớ đã mất đi...?”

Tiêu Hùng nghe Thác Bạt Xảo Vân nói như vậy, trong lòng vui vẻ vô cùng, cười nói: “Như vậy thật tốt, không biết nhà cô ở nơi nào, trong nhà còn người thân, cô còn nhớ đường đi hay không?”

Lo lắng Thác Bạt Xảo Vây lại dây dưa chuyện báo thù, Tiêu Hùng vội khuyên: “Bây giờ Tôn gia thế lớn, Tôn Nhị Lôi lại là đệ tử của Lạc nhật tiễn, muốn báo thù, cũng không phải là chuyện đơn giản, trước tiên tìm nơi an cư, sau đó mới từ từ tính sau..

Nằm ngoài dự liệu của Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Vân lại gật đầu nói: “Ta cũng dự định như lời công tử nói, chỉ là nhà thiếp quả là cách xa đây, ta chỉ là thân con gái, lại không biết võ công, mang theo một đứa bé gái, muốn quay trở về quả là không an toàn, hơn nữa cũng khó thoát khôi sự tróc nà của Tôn Nhị Lôi, không biết công tử có thể bằng lòng giúp đỡ mẹ con ta, đưa mẹ con ta về nhà không?”

Tiêu Hùng ngây người cười khổ nói: “Tôi cũng còn có chuyện phải làm, cô cũng thấy, tôi hiện tại là Chiến Hồn cửu trọng đỉnh phong, bây giờ tôi còn đang nghĩ cách hoàn thành huyết mạch thức tinh lần thứ ba, trờ thành võ giả Chiến Linh, không thì như thế này, tôi sẽ bỏ tiền thuê hai võ giả bảo vệ các cô về nhà, cô thấy thế nào?”

Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu, nhẹ nàng cắn môi: “Người khác ta không tin được...”

Tiêu Hùng nhún vai, giơ tay ra, đang muốn cự tuyệt, Thác Bạt Xảo Vân bỗng nhiên mở lời: “Công tử, công tử giúp ta tìm lại ký ức, có đại ân với ta, chỉ cần công tử bảo vệ hai mẹ con ta về tới nhà, ta sẽ báo đáp công tử, công tử không phải nói muốn hoàn thành thức tinh huyết mạch lần thứ ba sao, chuyện này cứ bao ở trên người ta”.

Tiêu Hùng nhất thời kinh hãi, thức tinh huyết mạch lần thứ ba không phải chuyện đơn giản, sao Thác Bạt Xảo Vân nói cô ta có thể làm được?

Nhìn thấy thần sắc nghi ngờ của Tiêu Hùng, Thác Bạc Xảo Vân mỉm cười, trong ánh mắt hiện lên vài phần tự tin cùng khí thế mà trước đây Tiêu Hùng chưa từng nhìn thấy.

“Trong thiên hạ, ít nhất có mười biện pháp có thể giúp hoàn thành thức tinh huyết mạch lần thứ ba, Tỉnh linh thang trong Tây Hoang thần điện của yêu tộc, tuyệt đối là một trong những cách đó, so với Thăng linh thất mà loài người có được còn thần kỳ hơn nhiều”.

Thác Bạt Xảo Vân hai mắt giống như hắe bảo thạch, ở dưới ngọn đèn tản ra mị lực động lòng người, nàng hướng về phía Tiêu Hùng nhẹ nhàng cười, trong tươi cười nọ lại tràn ngập khí tức thánh khiết, ở dưới tươi cười này, giống nhau tâm tư không thuần khiết nào đều là một loại tiết độc.

“Nhà của ta, ngay tại Tây Hoang thần điện”.

Tiêu Hùng đột nhiên trợn mắt, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc giật mình.

Từ nhỏ Tiêu Hùng sống ở vương triều Hồng Nguyệt, nhưng đối với Tây Hoang thần điện nói ra từ miệng Thác Bạt Xảo Vân, Tiêu Hùng cũng biết, vì Tây Hoang thần điện rất nổi danh.

Yêu tộc có rất nhiều chỉ tộc, Tây Hoang yêu tộc là một trong những chỉ đó, bọn họ sinh sống ở phần đất phía tây Linh Nguyệt hoàng triều, môi trường khắc nghiệt, ữời băng giá rét, có khoảng trăm vạn dân cư, cho nên sở dĩ Tây Hoang yêu tốc nổi danh như vậy, đó là bởi vì Tây Hoang yêu tộc nghe nói là tộc mang điềm xấu của yêu tộc, là chủng tộc bị vứt bò, bọn họ đời đời ở nơi hoang vu phía Tây, sống cuộc sống khổ nhất bần hàn nhất.

Tuy sống trong hoàn cảnh hắc nghiệt, nhưng Tây Hoang yêu tộc tính cách lại cứng còi giống như đá vậy, bọn họ tự so với trên cánh đồng hoang vu khắp nơi đều là tảng đá, vừa lạnh lại vừa cứng, sống như mệnh của bọn họ vậy.

Tây Hoang thần điện, là điện phủ tinh thần tối cao của Tây Hoang yêu tộc, vì Tây Hoang thần điện tất cả Tây Hoang yêu tộc đều có thể tự thiêu sinh mạng, người của Tây Hoang thần điện, tồn tại giống như thần trong Tây Hoang yêu tộc, là tín ngưỡng tinh thần của bọn họ.

Sứ mệnh của Tây Hoang thần điện, trước nay là nghịch thiên mà đấu tranh, bọn họ muốn cải biển vận mệnh của Tây Hoang yêu tộc, dựa vào cái gì Tây Hoang yêu tộc cũng chỉ có ở trên mảnh đất cằn cỗi này mà chịu đói khát cùng rét lạnh vô tận, nhìn từng tộc nhân đông chết ở bên người, dựa vào cái gì Tây Hoang yêu tộc sẽ không thể trở lại thổ địa phì nhiêu trong nắng ấm nọ, sống cuộc sống yên ổn?

Yêu tộc hoàng quyền thống trị quyền lực tập trung, hầu như tất cả yêu tộc đều trung thành với Yêu hoàng, nhưng Tây Hoang yêu tộc thì không, họ chỉ trung thành với Tây Hoang thần điện, trung thành với tín ngường tinh thần của bọn họ.

Nếu các ngươi đã vứt bỏ bọn ta, sao bọn ta còn phải theo các người, sao bọn ta phải thờ phụng các ngươi, sao bắt chúng ta ủng hộ các ngươi?

Tây Hoang yêu tộc là một tồn tại độc lập trong yêu tộc, dù Yêu hoàng cao cao tại thượng giáng lâm, cũng không thể coi thường sự quật cường của Tây Hoang yêu tộc, đặc biệt là Tây Hoang yêu tộc đã trải qua thời gian dài lắng đọng, khi mà trong Tây Hoang thần điện rốt cuộc có võ giả cường đại có thể sánh bằng Yêu hoàng, Tây Hoang yêu tộc lại thành một cái tồn tại độc lập độc hành ở trong yêu tộc.

Nhưng Thác Bạt Xảo Vân thế mà nói như vậy, Tây Hoang thần điện là nhà cô ta sao?

Thác Bạt Xảo Vân là người của Tây Hoang yêu tộc sao?

Tây Hoang thần điện có thể nói là nhà trong lòng của toàn bộ Tây Hoang yêu tộc, nhưng một người bình thường của Tây Hoang yêu tộc có thể nói ra Tỉnh linh thang để Tiêu Hùng sử dụng thần kỳ hơn Thăng linh thất sao?

Tiêu Hùng chậm rãi hít thở một hơi, mở to hai mắt, dần dần hắn trở nên bình tĩnh, nhìn Thác Bạt Xảo Vân một cách khó hiểụ rồi cười nói: “Thật không thể ngờ cô lại là người của Tây Hoang thần điện, chỉ là người của Tây Hoang thần điện, sao chỉ là người bình thường, hơn nữa lại lạc bước ra ngoài..

Thác Bạt Xảo Vân trên mặt toát ra vài phần bất đắc dĩ, nhợt nhạt cười nói: “Vì ta là Thánh nữ của Tây Hoang thần điện, Thánh nữ vốn dĩ là người bình thường không biết vò”.

Tiêu Hùng vốn cho mình là người rất vững tâm lý nhưng khi nghe thấy mấy câu đó, ánh mắt lại nhịn không được trừng lớn, trong ánh mắt lô ra thần sắc khó có thể tin.

Thánh nữ!

Thánh nữ Tây Hoang thần điện!

Thác Bạt Xảo Vân này lại là Thánh nữ thánh khiết có được thanh danh tối cao Tây Hoang thần điện, được toàn bộ Tây Hoang yêu tộc tín ngưỡng, đại biểu cho Tây Hoang thần điện!