Hàng Long Phục Hổ

Chương 166: Đại Hán Chân Trần



Đi đi dừng dừng, trên đường cũng không gặp phiền phức, rốt cuộc Tiêu Hùng chọn những đường tương đối an toàn, thêm nữa mấy người Thác Bạt Xảo Vân đều ít lộ diện, đoàn người nhìn cũng không có gì đáng chú ý.

Bước chân bọn dần dần về phía tây, những con đường cũng dần trở nên vắng vẻ, thời tiến cũng lạnh thêm, khi Tiêu Hùng nhìn thấy phiến bông tuyết đầu tiên, Thác Bạt Xảo Vân nói cho Tiêu Hùng biết, lúc này mới thực sự tiến vào địa giới của Tây Hoang yêu tộc.

Gió thổi vù vù trên khuôn mặt Tiêu Hùng, mang thêm vài phần rét buốt, trong lòng Tiêu Hùng âm thầm cân nhắc, đây mới tiến vào địa giới Tây Hoang yêu tộc, hoàn cảnh đã ác liệt như vậy, chả trách Tây Hoang yêu tộc vẫn đều tranh đấu, muốn thoát khôi hoàn cảnh khắc nghiệt này, cũng khó trách bọn họ hình thành tính cách cứng còi đặc thù, trong hoàn cảnh này, căn bản không có chỗ cho đàn ông yếu đuối.

“Hoàn cảnh khắc nghiệt vậy, Tây Hoang yêu tộc bọn cô lấy gì mà sinh sống?”

Không biết từ khi nào, Thác Bạt Xảo Vân thò đầu ra ngoài, đang vươn tay đón những cánh hoa tuyết phiêu dạt trong không trung, trên mặt lộ ra sự vui mừng, cũng có một cỗ hương vị thánh khiết.

Nghe những lời ấy của Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Vân quay đầu lại nói: “Ờ một số dãi đất có thể trồng thực vật chống đỡ được giá lạnh, nhưng phần lớn Tây Hoang yêu tộc đều dựa vào săn bắn, bắt cá, quả dại... cũng có một bộ phận Tây Hoang yêu tộc thuần dưỡng một số động vật có thể sống trong giá lạnh.”

Tiêu Hùng đưa mắt nhìn một vùng đất rộng lớn hoang vu, trong lòng chấn động, quả nhiên là chủng tộc giống như đá vậy, sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, quả là không dễ dàng gì.

“Bởi vì giá lạnh và thực vật, mùa đông mỗi năm, đều có một số lượng Tây Hoang yêu tộc bị đông lạnh chết.”

Trong tiếng nói của Thác Bạt Xảo Vân ngập tràn sự ai oán bi thương, làm Tiêu Hùng nhất thời cũng ảm đạm theo, vì cuộc sống bi thương của Tây Hoang yêu tộc mà nảy sinh tâm đồng tình.

Đường đi ngày một hoang vu, từ đầu chí cuối không gặp một bóng người, Tiêu Hùng giương mắt nìn xung quanh, quay đầu cười khổ nói: “Hôm nay xem ra phải ăn ngủ nơi hoang dã.”

Thác Bạt Xảo Vân nhẹ gật đầu, trên mặt cũng không có gì là không vui, ngượi lại thở dài nói: “Đây mới là cuộc sống của Tây Hoang yêu tộc”.

Tiêu Hùng đang muốn nói chuyện, đột nhiên quay đầu lại nhìn ra xa xa, thấp giọng nói: “Có người”.

Thác Bạt Xảo Vân nhanh chóng trở vào trong xe, buông rèm xuống.Tiêu Hùng bình tĩnh đánh xe, trên sơn lộ một bóng người chậm rãi đến gần.

Đợi đến khi Tiêu Hùng nhìn rõ người đàn ông đang dần dần đến gần, trong lòng bỗng nhiên chấn động.

Đây là một nam nhân tráng kiện thân cao hai thước, toàn thân khoác bộ y phụ vô cùng mỏng manh, thậm chí ở ống quần và cổ tay đã bị sờn không còn hình dạng, gió lạnh mang theo những bông tuyết bám vào người hắn, nhưng hắn dường như không biết lạnh.

Tóc hắn rối bù, dùng một sợi dây không biết là dây gì tùy tiện quấn lên, một khuôn mặt râu ria, trời lạnh vậy nhưng hai chân hắn để trần, cứ như vậy từng bước đi ở trên tuyết.

Hai mắt hắn cũng không sáng ngời, thậm chí mang theo vài phần tăm tối, rõ ràng có chút cô đơn, trên hắn khoác một thanh đại kiếm màu đen làm người ta ớn lạnh, thanh đại"kiếm nọ rộng ít nhất hai mươi phân, dài tầm mét bảy mét tám, lưỡi kiếm sắc bén lộ ra hàn khí so với thời tiết còn muốn rét lạnh hơn vài phần.

Hắn chừng ba mươi tuổi, miệng mím chặt, rõ ràng lộ vẻ không muốn trò chuyện với Tiêu Hùng, hắn chỉ liếc nhìn Tiêu Hùng rồi cắm cúi bước đi, nhưng hắn lại đi cùng hướng với đám người Tiêu Hùng.

Dù chỉ là một ánh mắt, nhưng Tiêu Hùng dường như nhìn thấy một tia chớp xẹt qua, ánh mắt sắc bén giống như kiếm quang, mang cho người ta cảm giác muốn phá hủy tất cả.

Nam nhân này, rất mạnh!

Trên đường phủ kín tuyết trắng, xe ngựa chạy cũng không nhanh, thậm chí tốc độ của người đàn ông và xe ngựa xấp xi nhau chạy về phía trước, nhìn người đán ông từng bước, từng bước đi về trước, trong lòng Tiêu Hùng tràn đầy sự khâm phục.

Thời tiết lạnh giá như thế, mặc mỏng manh như vậy, hai chân trần đi trên tuyết, điều này cần nghị lực rất lớn.

Biết được đặc thù tồn tại lúc bắt đầu của Tây Hoang yêu tộc, đối với địa phương này Tiêu Hùng càng có cảm tình đặc biệt, có lẽ đó là sự kính phục, hoặc là một sự thương tiếc hỗn hợp cùng một chỗ. Khi nhìn gã hán tử lặng lẽ đi trên tuyết, Tiêu Hùng không nhịn được chủ động chào hỏi.

“Vị đại ca này, nếu đã gặp cũng là có duyên, chỉ bằng cùng ngồi lên xe đi?”

Bước chân của nam nhân nọ hơi ngừng lại một chút, nhưng không dừng hẳn, Tiêu Hùng thấy đối phương không để ý tới mình cũng không lấy làm thất vọng, tiếp tục nói: “Dù sao cũng là cùng đường, các hạ cần gì phải xa lạ vậy, mọi người cùng ngồi uống vài ngụm rượu, đuổi cái lạnh...”

Gã nam nhân dừng bước, quay đầu lại, chăm chú nhìn Tiêu Hùng nói: “Ngươi có rượu?”

Tiêu Hùng thấy gã nam nhân cuối cùng cũng để ý tới minh, trong lòng không khôi vui mừng, từ trong huyết giới không gian lấy ra một võ mỹ tửu đặt trên càng xe: “Rượu, rất nhiều, đủ uống”.

Gã nam nhân chằm chằm nhìn rượu, nhẹ giọng nói: “Được, ta tới”.

Cùng với âm thanh của gã nam nhân, Tiêu Hùng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, gã nam nhân vốn dĩ đang đứng trên tuyết đã ngồi trên càng xe, ngồi bên cạnh Tiêu Hùng, thanh đại kiếm băng lạnh đang đặt ngay cạnh, Tiêu Hùng giật mình kinh ngạc, thân pháp thật nhanh!

“Thân pháp các hạ thật nhanh!”

Tiêu Hùng thuận miệng tán dương, rồi đem mở võ rượu, hương rượu trong võ bay ra, Tiêu Hùng đưa võ rượu cho gà nam nhân cười nói: “Nếu không chê, thì uống bình này đi”.

Gã nam nhân gật đâu, cũng không chối từ, cầm võ rượu uống một hơi, không rớt giọt nào, Tiêu Hùng trong lòng thầm bội phục, đối với hán tử hào sảng này đã có vài phần thích thú.

“Ngươi không phải Tây Hoang yêu tộc”.

Tiêu Hùng thản nhiên gật đầu: “Ta là Á Ma Tây yêu tộc, ừm. cũng là chủng tộc sinh sống ở nơi thâm sơn cùng cốc sắp tuyệt chủng”.

“Ngươi tới nơi này làm gì?”

“Đưa một vị bằng hữu về nhà, ta tuy rằng không phải Tây Hoang yêu tộc, nhưng bằng hữu của ta thì phải”.

Nam nhân gật gật đầu, hắn tự nhiên có thể nhận ra trong xe là hai nữ nhân cùng một cái tiểu hài tử, hắn cũng không có hỏi lại, chỉ nói: “Tây Hoang khó đi, ngươi phải cẩn thận”.

Tiêu Hùng cười gật đầu, lại thuận miệng hỏi: “Đại ca ngươi là muốn đi đâu?”

Nam nhân mím miệng, sau một lúc lâu mới thổ ra hai chữ: “Giết người”.

Tiêu Hùng lắp bắp kinh hãi, chuyện này nam nhân nói như đinh đóng cột, hiển nhiên không phải nói đùa, theo bản năng Tiêu Hùng hỏi: “Giết ai?

Nam nhân hơi nhắm hai mắt, lại sau một lúc lâu mới thổ ra một câu: “Người đáng chết”.

Tiêu Hùng chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên cười nói: “Mặc kệ chúng ta là đưa người, hay là giết người, hôm nay có thể ở nơi này gặp được, cũng là duyên phận, chuyện ngay mai ngày mai hãy nói, hôm nay cứ uống rượu cho sảng khoái, không nói chuyện chết chóc”.

Nam nhân hơi có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Hùng, thu hồi ánh mắt, bắt lấy bình rượu, lại uống một hơi dài, sau đó lẳng lặng tựa vào càng xe, ngửa đầu nhìn thiên không giống như một pho tượng.