Hàng Long Phục Hổ

Chương 168: Người Thủ Hộ, Trượng Phu?



Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Nếu ngươi muốn gặp điện chủ trưởng lào. điều đó khẳng định rất khó, nhưng A Thất chỉ là thị nữ của ta, hẳn là không thành vấn đề”.

Tiêu Hùng gật đầu, đứng lên: “Được rồi, tôi đi thử xem sao”.

Trong lòng Tiêu Hùng thật ra có chút lo lắng mơ hồ, tình cảnh của Thác Bạt Xảo Vân không ổn, A Thất là thị nữ tâm phúc của cô e rằng đã bị giám sát.

Chỉ có điều bất luận thế nào cũng phải thử một chuyến.

Tiêu Hùng yên lặng rời khôi khách sạn, đi lên Tây Hoang thần điện trên ngọn núi cao cao nọ, ngọn núi này có tên gọi rất có khí thế - Kim quang phong.

Khi mặt trời chiếu trên Kim quang phong, các loại đá, có có trên đinh núi phản chiếu những sắc vàng rự rỡ, làm cho toàn ngọn núi phảng phất nhưu đắm chìm trong ánh mặt trời thánh khiết, làm người ta muốn quỳ xuống cầu nguyện.

Tây Hoang thần điện ở nơi cao nhất của Kim quang phong, và trên Kim quang phong lại có rất nhiều quảng trường lớn, quảng trường này đó là nơi Tây Hoang yêu tộc đến từ các nơi cúng bái cùng cầu nguyện, ngày thường, người Tây Hoang thần điện, cũng sẽ tại quảng trường này làm chút bài ưu giải nạn, chữa bệnh chữa thương cho dân chúng bình thường.

Tại các quảng trường này, đều có một đài cao, trên đài cao có một viên đá nhìn qua vô cùng kỳ lạ.

Thác Bạt Xảo Vân từng nói, loại đá này rất hiếm, chúng rơi xuống từ trên trời, cứng rắn vô cùng, dù thời gian cũng khó lưu lại vết tích trên bề mặt của chúng, mối khi mặt trời chiếu rọi, những hòn đá sẽ phát ra ánh sáng ngũ sắc vô cùng mỹ lệ.

Cái tảng đá này, đại biểu cho bất khuất không buông tha bền gan vừng chí của Tây Hoang yêu tộc, tinh thần chùy cũng không đánh nứt vỡ được.

Toàn bộ Tây Hoang yêu tộc, đều tự nhận ương ngạnh giống như tảng đá này, mặc kệ cuồng phong, hay là mưa to, đều không thể ăn mòn linh hồn kiên cường của bọn họ, chỉ cần nơi có ánh mặt trời chiếu rọi, Tây Hoang yêu tộc liền có thể nở rộ ra hào quang xinh đẹp.

Tây Hoang yêu tộc thờ phụng cường giả, nhưng mà càng thờ phụng tự do, niềm tin kiên cường bất khuất

Tiêu Hùng vượt qua vài quảng trường, vẫn hướng lên trên trèo lên, khi tới nửa sườn núi, đã bị một tốp hộ vệ Tây Hoang thần điện ngăn lại.

“Các vị đại ca, tôi muốn gặp Liễu Toa Toa, ở đây cô ấy không gọi là Liễu Toa Toa mà gọi là A Thất, là thị nữ thân tín của Thánh nữ.”

Tiêu Hùng làm bộ mặt lấy lòng các hộ vệ của thần điện, đem những ti tức Thác Bạt Xảo Vân cung cấp cho mình nói ra: “Tôi là Liễu Đơn, đường ca của cô ấy, trong nhà xảy ra chuyện.”

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của hộ vệ thần điện dịu đi vài phần, A Thất thị nữ thân tín của Thánh nữ, những người này đều biết, cá biệt còn có người cũng biết trong nhà cô quả có đường ca, lập tức có người nói: “Trong thần điện, không được tùy tiện, ngươi đợi ở đây, ta đi báo tin hộ ngươi...”

Tiêu Hùng liên tục nói lời cảm tạ, sau đó đi qua một bên, im lặng chờ đợi.

Những lời Tiêu Hùng nói đều là sự thật, Liễu Toa Toa là tên thật của A Thất, cô cũng thật sự có một đường ca, cũng vì thế mới không dẫn tới sự nghi ngờ.

Không lâu sau, một cô gái mặc áo trắng, từ thần điện đi ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Hùng, Tiêu Hùng sợ người khác sinh nghi bèn bước nhanh lại, lại bộ ngạc nhiên vui mừng nói: “Đường muội, cuối cùng ta cũng tìm thấy muội...”

Thác Bạt Xảo Vân đã miêu tả hình dáng của A Thất cho Tiêu Hùng, nên vừa nhìn Tiêu Hùng đã nhận ra ngay A Thất, A Thất nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ đang bước tới, đang định hỏi, lại nhìn thấy đối phương đưa lưng về phía hộ vệ thần điện, trong lòng bàn tay đối với chính mình nhoáng lên một cái, ở trong lòng bàn tay hắn có một cái ngọc bội.

Ánh mắt A Thất thay đổi, trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Đường ca, sao huynh lại tới đây?”

Tiêu Hùng thở phào nhẹ nhỏm, hắn vẫn lo lắng A Thất phản ứng thái quá, như vậy thì thật phiền phức.

Xoa xoa tay, nhìn nhưng hộ vệ thần điện xung quanh, thần sắc có vài phần xấu hổ, những hộ vệ thần điện thấy dáng vẻ như vậy cười ha ha rồi bước về phía bên cạnh.

A Thất lôi kéo tay áo Tiêu Hùng, đi tới một bên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi có miếng ngọc bội này?”

Tiêu Hùng mỉm cười nói: “Thánh nữ đang ở Thần quang trấn, cô ấy muốn gặp cô, bí mật”.

A Thất không che dấu được niềm vui trên khuôn mặt, nhưng ngay lập tức lại xuất hiện vài phần lo lắng: “Chuyện thần điện, các người đều biết rồi chứ?”

Tiêu Hùng hỏi ngược lại: “Không rõ lắm, chỉ nghe nói chuẩn bị tuyển Thánh nữ mới...”

A Thất gật đầu nói: “Đúng, là do Thánh nữ vẫn bặt vô âm tín, cho nên nhiều trưởng lão đưa ra ý kiến tuyển Thánh nữ mới, chuyện này bây giờ đã bắt đầu, có lẽ Thánh nữ mới còn vài ngày nữa là tuyển được, nhưng nói là tuyển, thật ra đã sớm định từ lâu..”

Tiêu Hùng nhíu mày nói: “Chúng ta nên tranh thủ thời gian, cô hiện tại có thể lặng lẽ xuống núi không?”

A Thất nhìn Tiêu Hùng nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không phải đường ca của ta sao, nhà ta có chuyện, ta dĩ nhiên phải trở về, dù sao trong mắt bọn họ, ta chỉ là một tiểu thị nữ không có gì đáng chú ý...”

Tiêu Hùng thở phào nhẹ nhỏm một hơi: “Vậy là tốt rồi, đi theo ta”.

A Thất quay đầu nhìn thần điện hộ vệ xa xa, thấp giọng nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta cần trở về bẩm báo một tiếng, bằng không dễ dẫn tới người ta nghi ngờ”.

A Thất quay lại thần điện, rất nhanh lại đi ra, cùng Tiêu Hùng đi xuống Kim quang phong.

Trong khách sạn, A Thất nhìn thầy Thác Bạt Xảo Vân mở cửa, trên khuôn mặt vô cùng kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người không có chuyện gì, vậy tốt quá rồi!”.

Tiêu Hùng theo sau đi vào phòng, cười nói: “Thời gian đã rất cấp bách, chúng ta phải tranh thủ mới được”.

Thác Bạt Xảo Vân đưa ánh mắt đẹp nhìn lại, trong ánh mắt có sự nghi hoặc, Tiêu Hùng chỉ Chỉ Thác Bạt Xảo Vân: “Thánh nữ mới đã định, chỉ là chưa tuyên bố ra ngoài, có lẽ chỉ vài ngày nữa là công bố thôi...”

Thác Bạt Xảo Vân lập tức hiểu thời gian cấp Tiêu Hùng nói, kéo tay A Thất trở về chiếc ghế trong phòng: “A Thất, ngươi đem những chuyện xảy ra mấy tháng gần đây nói cho ta biết.”

A Thất có chút do dự nhìn Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Vân cười nói: “Không cần hoài nghi, ta có thể trở về hoàn toàn dựa vào hắn, chờ ta trở lại Tây Hoang thần điện, hắn sẽ là người thủ hộ cho ta”.

A Thất đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Tiêu Hùng, lại quay đầu nhìn Thác Bạt Xảo Vân, Ánh mắt kinh ngạc nhất thời làm cho Tiêu Hùng cảm thấy có gì không thích hợp.

“Không phải chỉ là người thủ hộ thôi sao, cô sao lại bộ dáng kinh ngạc như vậy?”

Tiêu Hùng buồn bực nhìn A Thất, rồi lại nhìn Thác Bạt Xảo Vân, rồi nhận ra trên mặt Thác Bạt Xảo Vân đã có vài phần ửng đỒ,

Đây là chuyện gì?

A Thất nghe Tiêu Hùng hỏi, trên mặt càng thêm kinh ngạc: “Ngươi không biết?”

Tiêu Hùng càng thêm buồn bực: “Biết cái gì, ta nói Thác Bạt Xảo Vân, cô phải chăng giấu ta điều gì, cô như vậy cũng không đúng.”

A Thất nghe Tiêu Hùng gọi thẳng tên Thác Bạt Xảo Vân, trên mặt lộ vẻ kỳ quái, thấp giọng nói: “Lẽ nào ngươi không biết, người thủ hộ chính là trượng phu tương lai của Thánh nữ sao?”