Tô Ngọc duỗi tay ôm lấy nàng, cảm xúc nhất thời có chút mất khống chế, "Sao muội gầy như vậy, muội không chăm sóc bản thân cho tốt, người làm sư tỷ như ta sao có thể yên tâm."
Nguyễn Ly nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Ngọc, "Ta không có việc gì, chỉ là có chút nhớ sư tôn."
Nguyễn Ly nói thực bình tĩnh, thậm chí dùng từ cũng khá nhẹ nhàng, nhưng Tô Ngọc làm sao không biết phần tưởng niệm này giày vò đến mức nào.
Nàng không dám hỏi nhiều, xoa xoa nước mắt, "Sư muội, chúng ta đi về thôi."
Dọc theo đường đi gặp được đệ tử gọi Tô Ngọc là tông chủ, Nguyễn Ly hơi kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng hiểu rõ, "Chúc mừng sư tỷ."
Tô Ngọc có chút ngượng ngùng, Tô tông chủ ngày thường trầm tĩnh ổn trọng, giờ phút này đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.
Thấy Tô Ngọc dẫn chính mình đi chủ phong, Nguyễn Ly thoáng chựng lại, thấy Tô Ngọc nghi hoặc mà quay đầu nhìn mình, nàng mới nói: "Sư tỷ, ta có thể đến thăm Trạch Viện không?"
Tô Ngọc trong lòng run lên, biểu tình có chút tan vỡ, nàng hít vào một hơi miễn cưỡng xả ra mạt cười, "Được, muội muốn đi cứ đi." Vừa rồi nàng không dẫn Nguyễn Ly đi Trạch Viện trước, bởi vì sợ nàng ấy thấy cảnh thương tình. Nhưng nghĩ lại nàng liền cười khổ một tiếng, Nguyễn Ly nhất định rất muốn đi.
Tô Ngọc dẫn Nguyễn Ly hồi Trạch Viện, nơi này chất chứa rất nhiều ký ức của ba sư đồ các nàng, Tô Ngọc đều sợ hãi đi vào.
Từ lúc bước vào Trạch Viện, Nguyễn Ly liền không nói một lời, nàng an tĩnh mà nhìn hết thảy xung quanh.
Thiên Diễn Tông bị hủy, Trạch Viện cũng không may mắn thoát nạn, phần lớn kiến trúc đều mới được Tô Ngọc dựng lại, tuy rằng vẫn giống trước kia, nhưng có thể nhìn ra bất đồng.
Cho đến khi Hàn Lộ Viện xuất hiện trong tầm mắt, Nguyễn Ly mới dừng lại, ngơ ngác nhìn khoảng sân quạnh quẽ kia. Hàn Lộ Viện tiếp giáp Thanh Hiên Các, vẫn là bộ dáng ngày xưa, lẳng lặng sừng sững tại chỗ, dường như chưa từng thay đổi qua.
Nguyễn Ly cho rằng thời gian lâu như vậy trái tim nàng sẽ không đau, nhưng nhìn tiểu viện Lạc Thanh Từ từng ở, loại đau đớn chôn sâu đáy lòng lại một lần mãnh liệt mà đến.
Nàng có chút chịu đựng không nổi, dưới chân lảo đảo một bước, bưng kín ngực, biểu tình đau đớn.
Lại thấy Nguyễn Ly giữa mày ma văn lúc ẩn lúc hiện, Tô Ngọc trong lòng càng là trầm xuống, "A Ly, muội......"
"Sư tỷ, không có việc gì, ta còn có thể chịu đựng được." Nguyễn Ly hít sâu một hơi, không nói thêm gì, tiến lên đẩy ra cửa Hàn Lộ Viện.
Lọt vào trong tầm mắt chính là bố cục quen thuộc, đặc biệt là một vườn hoa mai đang nở rộ, làm Nguyễn Ly nhất thời cảm giác như đã trôi qua mấy đời.
Hồng mai như tuyết, ôm lấy cành thơm, thỉnh thoảng cánh hoa bay xuống, tàn hương đầy đất, mỹ đến tựa như ảo mộng. Chỉ là mãn viện hoa mai, duy độc gốc mai rồng kia trên cành thưa thớt, không một đóa hoa nào nở.
Chiếc bàn đá vuông vức an tĩnh nằm dưới gốc mai rồng, Nguyễn Ly nhìn chằm chằm thật lâu, tầm mắt lại một lần mơ hồ. Nàng lại thấy được Lạc Thanh Từ.
Sư tôn ngồi một mình bên bàn đá, an tĩnh mà uống trà. Biểu tình đạm mạc, giữa mày mang theo Hoài Trúc Quân độc hữu xa cách. Dáng vẻ như băng tuyết, ngồi ở kia sống lưng thẳng tắp, mặt mày thanh hoa.
"Sư tôn nói hoa mai đều bị huỷ hoại." Nguyễn Ly liền như vậy nhìn chằm chằm cái bàn, thẳng đến bóng dáng Lạc Thanh Từ tan đi, mới khàn giọng nói.
Tô Ngọc khóe mắt còn treo nước mắt, "Sư tôn xưa nay vẫn luôn yêu thích hoa mai, năm ấy ta vất vả chăm bón cho người một vườn mai bị hủy trong một sớm, cho nên sau khi trở về, ta lập tức một lần nữa gieo trồng."
Nàng nhớ lại năm ấy vừa mới bái sư, linh lực còn kém, mỗi ngày đều siêng năng gánh nước tưới cây. Mà nay mới biết được, dùng linh lực tẩm bổ, lấy linh tuyền nuôi dưỡng, chúng nó thực mau hồi sinh, còn có thể nở hoa tốt tươi.
"Mai rồng quý hiếm, nguyên bản cây kia không thể cứu, gốc mai này vẫn là Trình tỷ tỷ phí tâm tư mấy tháng trước tìm về. Sau khi gieo trồng, hoa linh ẩn trong bùn đất đã lần nữa trở lại. Chỉ là không biết có phải linh hồn hoa bị thương căn cơ hay không, nó vẫn luôn chưa từng nở hoa, dường như chết héo."
Trước khi Tô Ngọc gia nhập môn hạ, Lạc Thanh Từ đã tự mình tìm ra mai rồng và gieo giống, nàng thích nhất dưới tàng cây ngắm hoa phẩm trà, cũng không keo kiệt tẩm bổ nó. Dần dà, gốc mai rồng được linh khí của nàng nuôi dưỡng, cũng tu thành hoa linh.
Tô Ngọc không nói hết câu, nhưng Nguyễn Ly đã hiểu. Nàng vuốt ve cành mai khô héo, trong lòng thổn thức: "Ngươi cũng nhớ sư tôn, đúng không?"
Tô Ngọc quay đầu đi, yên lặng ẩn nhẫn.
Hai người cuối cùng ngồi bên bàn đá trong sân, Tô Ngọc cho người mang rượu đến, cùng Nguyễn Ly nâng chén.
Nguyễn Ly rất ít uống rượu, mấy lần trước đều là uống cùng Lạc Thanh Từ. Nàng ngửa đầu một hơi uống cạn chén rượu, bởi vì uống quá vội vàng, rượu tràn ra tới, từ cổ trượt vào vạt áo, thấm ướt y phục.
Dù cho nàng gầy ốm rất nhiều, tư thái như vậy cũng mỹ đến làm người kinh tâm động phách. Tô Ngọc nhìn nàng, trong lòng nhịn không được cảm khái, chẳng trách sư tôn lại yêu thích sư muội.
"A Ly, không cần uống mạnh như vậy, sẽ say." Mắt thấy Nguyễn Ly chuẩn bị tiếp tục rót rượu, Tô Ngọc vội duỗi tay chắn miệng chén.
Nguyễn Ly ngước mắt xem Tô Ngọc, cuối cùng buông vò rượu, mờ mịt nhìn chằm chằm hoa mai, "Nửa năm, ta liền nằm mộng cũng chưa thấy được sư tôn, người giống như hoàn toàn đi mất, cũng quên rồi những gì đã hứa với ta."
Nàng nghiêng đầu chịu đựng cảm xúc, không muốn cùng Tô Ngọc nói chuyện này, nàng biết Tô Ngọc cũng đang rất thương tâm.
"Không nói, không nói, ta lại uống một chút."
"Sư muội, ma khí trong cơ thể muội, phải chăng vẫn vô pháp tiêu trừ?" Tô Ngọc bồi Nguyễn Ly uống, nghĩ đến Mắt Quỷ trong người nàng ấy, mãn nhãn lo lắng.
Nguyễn Ly đã ngà ngà men say, ngẩn ngơ nhìn Tô Ngọc, cười khổ nói: "Đúng vậy, cho dù sư tôn trả giá thảm thống, cũng chỉ có thể kìm chế nó. Theo thời gian trôi đi, cảm xúc của ta càng ngày càng không ổn định, có chút thời điểm đều đã quên chính mình muốn làm gì. Cho nên, ta mới trở về tông môn."
Tô Ngọc trong mắt có chút khẩn trương, "Ta nên giúp muội thế nào đây?"
Nguyễn Ly nghe vậy thấp giọng nói: "Phục Ma Quyển ở cấm địa có thể thanh trừ trọc khí thế gian, bao gồm ma khí."
Ba chữ này vừa ra, Tô Ngọc lập tức sắc mặt đại biến, nàng bỗng nhiên đứng lên, ngữ khí nôn nóng, thần sắc kiên quyết: "Không được! Sư muội, Phục Ma Quyển là nơi tru diệt ma, không đơn thuần chỉ trừ ma khí. Người bình thường nhiễm ma khí vào đó đều sẽ sống không bằng chết, Mắt Quỷ trong người muội chí âm chí tà, chính là pháp khí của ma tôn, một khi muội tiến vào trong đó, rất có thể Thiên Đạo đương trường giáng xuống thiên phạt, làm muội tan thành mây khói."
Nguyễn Ly nở nụ cười, nàng như thế nào không biết, chính là......, "Sư tỷ, ta sợ ta chịu đựng không nổi nhập ma, ta đã hứa với sư tôn sẽ không đọa vào ma đạo, ta không thể nuốt lời."
Trên trán Tô Ngọc rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, "Nói không chừng còn có phương pháp khác, sư muội chờ một chút, ta sẽ cùng Trình tỷ tỷ tìm cách. Chúng ta nhất định tìm ra biện pháp tốt hơn giúp muội. Ta quyết không để muội tiến vào Phục Ma Quyển, năm ấy sư tôn tình nguyện chịu hai trăm roi tẩy tội cũng không muốn muội tiến vào, ta tuyệt đối sẽ không làm trái ý sư tôn."
Nguyễn Ly nhìn Tô Ngọc, trong mắt mềm ấm lại có chút động dung, thế gian này trừ bỏ sư tôn, thì sư tỷ chính là người đối đãi nàng tốt nhất.
"Sư tỷ, ta đã hứa với sư tôn sẽ sống sót, ta nhất định không tìm tử lộ. Phục Ma Quyển, ta hiện tại không tùy tiện đi vào, nhưng ta cần dùng nó áp chế ma khí trong người."
Nàng sợ, sợ chính mình chịu đựng không nổi, phụ lòng sư tôn, nhưng nàng cũng sợ chết, vạn nhất sư tôn trở lại không tìm thấy nàng, nàng sẽ chết không nhắm mắt. Nàng đã suy tính rất nhiều, nàng muốn dùng sức mạnh vòng ngoài của Phục Ma Quyển để tiêu trừ một phần ma tính, ít nhất cũng đủ giúp nàng bảo trì lý trí, chờ Lạc Thanh Từ trở về.
"Muội muốn làm gì?" Tô Ngọc cũng hiểu được, không khỏi hỏi.
Nguyễn Ly nhợt nhạt cười.
——————————
Khi nhìn thấy Lạc Thanh Từ vẫn giống như lúc còn sống nằm ở trên giường, Tô Ngọc lệ rơi đầy mặt, quỳ gối trước giường.
Ngày xưa sư tôn luôn không muốn nàng quỳ, nhưng hiện giờ sư tôn vĩnh viễn không thể ngăn nàng nữa.
"Muội thật sự quyết định sao? Phục Ma Quyển thiên phạt chi lực, cho dù dẫn ra tới cũng hung hiểm vạn phần. Căn cứ Thiên Diễn Tông ghi lại, người từng tiến vào đó đều bị tra tấn dữ dội, loại thống khổ này không ai có thể chịu đựng nổi." Tô Ngọc đau lòng vạn phần, rồi lại bất lực, chỉ có thể phí công khuyên giải.
Nguyễn Ly an tĩnh nhìn Tô Ngọc, thần sắc bình tĩnh, "Quyết định, chỉ hy vọng trong lúc ta nhập quan, sư tỷ chăm sóc sư tôn thật tốt, chớ có để người khác quấy nhiễu nàng."
"Sư tôn thật sự có thể trở về sao?" Tô Ngọc có chút không dám tin tưởng, hỏi Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly trả lời kiên định mà nhanh chóng, "Nhất định có thể." Sư tôn sẽ không lừa nàng.
Mượn Phục Ma Quyển loại trừ ma khí, Nguyễn Ly cũng không phải người thứ nhất làm như vậy, nhưng trước đó cũng chưa từng có ai thành công.
Hoặc là chịu đựng không nổi sự đau đớn kia, chết ở trong đó, hoặc là ý chí không kiên định hoàn toàn nhập ma, bị thiên phạt mạt sát. Một khi bắt đầu, phải trải qua 33 vòng tra tấn, không có thời khắc nào không thừa nhận nỗi thống khổ gột rửa kinh mạch toàn thân.
Nếu trực tiếp đi vào Phục ma quyển, thiên phạt lập tức rơi xuống, Nguyễn Ly chỉ sợ đương trường hôi phi yên diệt. Vì thế Tô Ngọc cùng mấy người Giang Nguyệt Bạch, Tần Nam Dương ở xung quanh bày ra Phục Ma Trận, mượn năng lượng thiên phạt từ Bàn long trụ dẫn ra ngoài, giúp Nguyễn Ly thanh trừ ma khí.
Vì phòng ngừa Nguyễn Ly nhẫn nại không được, trong lúc nhất thời không kiểm soát được lý trí hoàn toàn bạo tẩu, các nàng buộc lòng phải dùng xích huyền thuyết giữ Nguyễn Ly trong trận pháp.
Tô Ngọc tim như bị đao cắt, nàng thật sự nhìn không được, dùng sức ôm ôm Nguyễn Ly, ngay sau đó che mặt rời đi.
Giang Nguyệt Bạch đút cho Nguyễn Ly một viên đan dược, sau một lúc lâu mới nói: "Ta luôn tin tưởng trời cao có đức hiếu sinh, vận mệnh tàn nhẫn thế nào cũng sẽ cấp chúng sinh một tia cứu rỗi. Nguyễn Ly, ngươi sẽ không còn thống khổ như vậy nữa, nhất định sẽ ổn thôi."
Nguyễn Ly nhìn nàng, cười nói: "Ta cũng nghĩ vậy, nó không thể vẫn luôn tàn nhẫn, ta cũng không cho phép nó tàn nhẫn như thế." Nàng không thể ngăn cản Lạc Thanh Từ rời đi, nhưng nàng cần thiết làm tốt nghênh đón nàng ấy trở về.
Giang Nguyệt Bạch cắn môi hạ quyết tâm kích hoạt trận pháp, sấm sét lập tức đánh xuống bàn long trụ, từng tia lôi điện màu đỏ theo dây xích truyền vào cơ thể Nguyễn Ly, trong phút chốc Nguyễn Ly hai mắt đỏ đậm, giữa mày đóa diên vĩ càng thêm yêu dã, hắc khí toàn thân mãnh liệt bừng lên. Sắc mặt nàng vô cùng khó coi, cổ gân xanh tất hiện, tê thanh đau hô một tiếng.
Nàng một thân ma khí bừng bừng, quanh thân trải rộng hắc khí, tia chớp đỏ rực quét qua, làm vang lên động tĩnh giống như bị thiêu đốt.
Nguyễn Ly đau đến mất đi lý trí, tứ chi dùng sức, xích huyền thuyết trong phút chốc bị kéo căng, xôn xao chấn động. Giang Nguyệt Bạch nhìn mà lòng đau như cắt, sắc mặt tái nhợt.
Nàng hận không thể lập tức hủy đi trận pháp, nhưng dưới chân mới vừa động, Nguyễn Ly đột nhiên ngã trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng...... Đừng, ta...... Ta có thể kiên trì."
Giang Nguyệt Bạch đôi mắt lên men, xoay đầu hoảng sợ rời đi.
Nguyễn Ly thật sự nhịn không được, hóa thành nguyên hình. Con rồng vàng bị lôi điện bao phủ không ngừng quay cuồng gào rống, vết máu loang lổ trên mặt đất.
"Ngươi...... Ngươi điên rồi, ngươi làm như vậy...... A, ngươi cũng sẽ chết, dừng lại, A!" Mắt Quỷ đồng dạng đau đến không ngừng kêu to, thanh âm trong chốc lát linh hoạt kỳ ảo trong chốc lát khàn khàn, hoàn toàn điên cuồng.
Nguyễn Ly lại là mắt điếc tai ngơ, đau nhức làm nàng hao hết sức lực, cuối cùng chỉ có thể nằm liệt trên mặt đất cuộn tròn thân thể. Nàng miễn cưỡng mở to mắt nhìn hết thảy, trong mông lung nàng thấy được Lạc Thanh Từ một thân trúc y vuốt ve lông bờm của nàng, đầy mặt đau lòng nói: "A Ly."
Nguyễn Ly nỗ lực tìm về lý trí, duỗi tay muốn chạm Lạc Thanh Từ, nhưng cuối cùng lại rơi vào một mảnh hắc ám.
Ở thế giới hiện đại, nữ nhân đang nằm trên giường lông mày khẽ chau, dường như mơ thấy ác mộng.
Đôi tay nàng nắm chặt chăn, ngực kịch liệt phập phồng, đầy người mồ hôi lạnh cùng tim đập nhanh làm nàng khó chịu phi thường.
Nàng chỉ cảm thấy ngực từng đợt quặn đau, hốc mắt chua xót sưng to, giơ tay che che mặt, lại phát hiện sờ đến đầy tay ướt át, không chỉ là mồ hôi, còn có nước mắt ràn rụa.
Nàng không tự giác mang theo tia run rẩy, từng hơi thở đều nhiễm lên khóc nức nở, quá khó tiếp thu rồi.
Nàng không biết chính mình rốt cuộc làm sao vậy, từ mấy tháng trước nàng tỉnh lại sau trận hôn mê vô cớ, liền vẫn luôn cảm thấy ngực khó chịu.
Rõ ràng mọi thứ đều rất tốt, nàng công tác thuận lợi, mới vừa bắt lấy chức vị mà nàng tha thiết ước mơ, tiền lương cũng tăng không ít, quan hệ giao tế ngày càng thêm hài hòa, cũng không có chuyện gì buồn.
Nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng trống rỗng. Đêm qua nàng lại chìm vào giấc mộng kỳ quái kia, nàng mơ thấy một con rồng vàng óng xinh đẹp, rồng kia bị sấm sét đánh trúng người, không ngừng giãy giụa, khắp nơi đều là máu.
"A." Nghĩ đến đây, đau đớn nơi ngực lại dày đặc lên, Lạc Thanh Từ ôm tim quơ quơ đầu, cố gắng thư hoãn lại. Nàng xuống giường mang dép lê, mệt mỏi cầm y phục đi tắm rửa.
Hôm nay vẫn là thời gian làm việc, đơn giản ăn vài miếng bánh mì uống ly sữa bò, Lạc Thanh Từ liền đến công sở.
Mãi cho đến khi công việc bắt đầu, nàng vẫn thất hồn lạc phách. Lúc đi rót tách trà, nước sắp tràn ra bên ngoài nàng cũng chưa phản ứng.
May mắn phía sau một bàn tay kịp thời duỗi lại đây, giúp nàng giữ lại ấm nước.
"Lạc tiểu thư, như thế nào mất hồn mất vía, xảy ra chuyện gì sao?"
Lạc Thanh Từ lấy lại tinh thần xoay đầu nhìn qua, là Liêu Gia Khôn phó tổng giám đốc công ty.
Nàng vội đứng xa hắn một chút, lắc đầu nói: "Không có gì, mấy hôm nay tôi ngủ không ngon, nên nhất thời có chút hoảng thần."
Nam nhân mặc sơ mi trắng quần tây đen, vóc người cao thẳng tuấn tú, chính là người được gắn nhãn 'cao phú soái' trong công ty.
Hắn trong mắt có chút lo lắng, "Thật sự chỉ là ngủ không ngon sao? Tôi phát hiện gần đây cô có chút sa sút, luôn buồn bã không vui."
Bởi vì dự án này Lạc Thanh Từ làm chung với Liêu Gia Khôn, nên hai người cũng coi như tương đối quen thuộc. Tuy rằng Lạc Thanh Từ không muốn nói chuyện với hắn, nhưng người khác quan tâm mình, mình cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
"Có thể là mới tiếp nhận chức vị giám đốc, công tác bề bộn, gần đây ngủ không ngon mới như vậy. Cảm ơn Liêu phó tổng quan tâm, tôi thật sự không sao."
Liêu Gia Khôn nghe xong khẽ cau mày, "Mới nhận chức yêu cầu thích ứng, nếu cô Lạc có vấn đề liền tìm tôi đi, tuy tôi không thể làm thay cô, nhưng chỉ điểm cũng không việc gì. Nếu cô mệt mỏi, nên xin nghỉ phép để tịnh dưỡng. Làm việc quá sức không đem lại hiệu quả, mất nhiều hơn được."
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu, lấy cớ bận việc liền rời đi. Liêu Gia Khôn vẫn luôn dõi theo nàng, hồi lâu cũng chưa chuyển tầm mắt.
Một màn này rơi vào trong mắt những người khác, đều là vẻ mặt bát quái. Một nữ đồng nghiệp vờ đi chung đường với Lạc Thanh Từ, nhịn không được cười nói: "Giám đốc, Liêu phó tổng quan tâm chị như vậy, có phải để ý chị rồi không? Lúc chị nhậm chức được người đưa hoa, là anh ấy tặng đúng chứ?"
Lạc Thanh Từ nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó nhấp môi lắc đầu, nhanh chóng nói: "Ai tặng đều không quan trọng, tôi sẽ không yêu đương."
Nàng năm nay 27 tuổi rồi, trong công ty cũng có không ít người nhắc qua chuyện tình cảm với nàng. Lạc Thanh Từ dung mạo thực sự quá mức xuất sắc, vô luận chân thành hay giả ý, người muốn theo đuổi nàng chưa bao giờ đoạn qua. Dĩ vãng có người trêu ghẹo, nàng đều là đạm nhạt cười cũng không để ý. Mà lúc này đây không biết như thế nào, nàng theo bản năng liền cự tuyệt ngay.
"Không yêu đương, chẳng lẽ giám đốc muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại?" Đồng nghiệp có chút kinh ngạc, còn tưởng Lạc Thanh Từ nói giỡn.
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, nàng như thế nào sẽ cô đơn cả đời chứ? Nàng còn có....., vừa nghĩ tới đây, nàng lại ngây ngẩn cả người, nàng mới suy nghĩ cái gì? Nàng còn có ai?
Từ chối buổi tiệc liên hoan các đồng sự mời, nàng một mình trở về nhà. Gần đây nàng luôn đi ngủ sớm, tuy rằng vừa ngủ liền sẽ gặp ác mộng, cảnh trong mơ luôn khiếp nàng khóc nức nở cùng đau xé tim gan, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục mơ thấy thế giới đó, chỉ có ở nơi kia nàng mới cảm giác được chính mình tồn tại.
Trước khi ngủ, nàng ngơ ngác ngồi bên bàn, cầm bút lang thang không có mục tiêu mà viết viết vẽ vẽ, chờ đến dừng lại, nhìn hình ảnh trên giấy vừa vẽ xong, nàng không khỏi sửng sốt thật lâu.
Nàng cũng không am hiểu vẽ tranh, họa đến đồ vật cũng không tinh xảo, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một nàng rồng nhỏ.
Nét vẽ đơn giản không màu mè, nhưng nàng vừa nhìn liền nhớ đến giấc mộng mình gặp phải. Nàng rồng này hẳn là màu vàng đỏ, lân giáp như ngọc lưu li, thân thể thon dài, lông bờm mềm mại, ánh sáng luân chuyển lộng lẫy xinh đẹp.
Lộp độp, trên giấy lan tràn một mảnh vết nước, nàng cuống quít sờ sờ khóe mắt, nàng lại rơi lệ. Nàng cuống quít buông giấy, có chút hoảng loạn mà lau khô nước mắt, nàng làm sao vậy? Trước kia nàng cũng sẽ không như thế, chẳng lẽ nàng mắc bệnh trầm cảm rồi?
Vì sao nàng luôn mơ thấy rồng nọ? Gần nhất nàng cũng không xem phim truyền hình, không đọc qua tin tức có liên quan đến rồng, hơn nữa kỳ quái chính là, hình ảnh trong giấc mộng tuy rằng phá thành mảnh nhỏ, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, rồng kia có quan hệ rất thân thiết với mình, và cảnh tượng nơi đó rất quen thuộc.
Nghi vấn này lẩn quẩn trong đầu nàng, mãi đến khi nàng lên giường ngủ cũng không tan đi.
Bức màn chặn đi ánh đèn nê ông đô thị, trong căn phòng tối tăm, người tinh thần không yên đã chìm vào giấc mộng. Chỉ là nàng ngủ không hề an ổn, sau một hồi nàng cuộn tròn thân thể, lẩm bẩm kêu một tiếng: "A Ly."
"Ai." Một tiếng than nhẹ quanh quẩn trong bóng đêm, tràn đầy bất đắc dĩ.
Lạc Thanh Từ cảm thấy chính mình bị quỷ ám, bằng không thế nào mỗi ngày đều gặp cùng một giấc mộng, thấy cùng một con rồng. Chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt hàng ngày của nàng, cơ hồ làm nàng vô pháp tập trung tinh thần làm việc, cả người thoạt nhìn đều tiều tụy.
Lúc nàng đi ngang qua Liêu Gia Khôn, đối phương đột nhiên gọi nàng lại.
Hắn nhìn Lạc Thanh Từ dáng vẻ mệt mỏi suy sụp, so với tư thái ôn hòa ngày thường hoàn toàn khác biệt, không khỏi nói: "Mấy ngày nay tôi rất lo cho cô, tôi cũng rất muốn chăm sóc cô, nhưng lại không có lập trường. Tôi không biết cô đang gặp phải chuyện gì, tôi chỉ muốn nói, cô có thể cho tôi một cơ hội không? Để tôi ở bên cô, chia sẻ cùng cô những vấn đề nan giải. Lạc tiểu thư, tôi có thể theo đuổi cô không?"
Lạc Thanh Từ đồng tử co rụt lại, trong đầu không biết như thế nào, đột nhiên toát ra một câu, "Lạc Thanh Từ độ hảo cảm -1."
Nàng hô hấp cứng lại, dưới chân tựa hồ đều đứng không yên, mờ mịt nhìn xung quanh, biểu tình giống như gặp đả kích lớn, đầy mặt khó có thể tin cùng thống khổ.
"Cô Lạc? Cô Lạc? Cô làm sao vậy?" Liêu Gia Khôn sắc mặt cũng thay đổi, vội tiến lên muốn đỡ nàng.
Nhưng Lạc Thanh Từ một phen đẩy hắn ra, sau đó trong miệng lẩm bẩm: "A Ly, A Ly." Theo sau xoay người liền chạy mất, lưu lại Liêu Gia Khôn không rõ nguyên do nôn nóng gọi nàng.
"Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi, ta phải trở về, ta không thể ở lại đây, ta đã hứa với A Ly, ta cần thiết trở về!"