Thiên tài có ở mọi nơi nhưng con cưng của Thiên đạo lại chỉ có một người.
Cho nên phần lớn thiên tài đều trở thành đá kê chân cho nam chủ con cưng của Thiên đạo.
Rất không may, ca ca của Lăng Hiểu là Lăng Tiêu chính là một minh chứng sống.
Lăng Tiêu thân là đại sư huynh của Tử Trúc Lâm, sau khi gia nhập Tử Trúc Lâm thì hắn chỉ chuyên tâm vào tu luyện, vốn dĩ nên có một lần thành tựu đến kinh động trời đất.
Nam chủ đại nhân Sở Phàm vào lúc này lại ngang nhiên xuất hiện, hơn nữa còn gia nhập vào một môn phái đối đầu với Tử Trúc Lâm--
Ngọc Đan Môn
Hai tông môn ta tranh ngươi đoạt, vì cướp đoạt vị trí đệ nhất ở liên minh Bách Tông mà không tiếc tay lập giấy sinh tử.
Mà người quyết đấu cuối cùng lại chính là Lăng Tiêu cùng Sở Phàm.
Rất nhiều kịch bản nam chủ đã cho chúng ta thấy, thiên tài dù lợi hại tới đâu cũng không đánh thắng nổi một cái bug.
Đối mặt với nam chủ bàn tay vàng, mở bug, có quang hoàn thì cuối cùng Lăng Tiêu cũng bại trận thôi, hơn nữa còn bị Sở Phàm đánh nát đan điền, từ đây chặt đứt con đường võ đạo.
Thiên tài lại ngã xuống như vậy?
Không, hắn không cam tâm!
Oán hận và không cam tâm mãnh liệt tới nổi làm cho Lăng Tiêu không dồn hết tâm sức, hắn luyện trộm tà thuật cấm của Tử Trúc Lâm, từ đây đi lên con đường vai Boss phản diện....
Ai.
Xem sơ cốt truyện một lần xong Lăng Hiểu thở dài trong lòng—
Cốt truyện cũ như vậy, không thể chơi cái gì mới hả?
Nghe nói trào lưu bây giờ không còn là lão gia gia nữa mà chính là lão đại sau màn!
Tại sao công việc của chúng ta lại không bắt kịp thời đại vậy?
Mắng thì mắng.
Nhưng đã vào thế giới này thì Lăng Hiểu đành tiếp thu giả thiết của nó, ngoài ra thân phận nàng lúc này là muội muội của Lăng Tiêu, nhân vật cốt truyện nàng phải bảo vệ cũng là Lăng Tiêu.
Rất tốt.
Thực sự rất tốt.
Ít nhất thân phận ở thế giới này làm Lăng Hiểu rất vừa lòng.
Có thể nói là làm nhiệm vụ ở mấy thế giới trước nàng đều không cố gắng lắm, được hay không cũng kệ nó đi, giống như Tiểu Tuyết nói chỉ cần bảo vệ nhân vật trong cốt truyện không chết vậy thì không có chuyện gì, chuyện nhỏ thôi.
Nhưng nhiệm vụ lần này...
Đối với Lăng Hiểu mà nói thì có chút khác biệt.
Bởi vì... Lăng Tiêu là ca ca của nàng.
Nàng muốn thử chân chính bảo vệ một người...
Không ngờ là cảm xúc của Lăng Hiểu lại dao động rất lớn.
"Ai ui."
Lúc này Lăng Hiểu mơ hồ nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của một nữ tử: "Hai ngày nay đứa nhỏ trong bụng thật sự không chịu yên rồi!"
"Phải không? Hay do linh khí không đủ?"
Một giọng nam ôn hòa vang lên, ngay sau đó Lăng Hiểu liềm cảm giác được một cổ linh khí võ đạo thuần khiết mở ra tràn ngập xung quanh nàng, nháy mắt đã bị Lăng Hiểu hấp thu!
Từ từ.
Chuyện gì xảy ra?
Lăng Hiểu có chút ngốc.
Lúc này, vợ chồng Lăng thị ở trong phòng ngủ cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.
"Phu quân, này...."
"Có chút kỳ lạ."
Lăng Vô Thương hơi hơi ngưng mắt, mình vừa mới đưa vào không ít linh khí nhưng mà trong nháy mắt đã bị hấp thu sạch sẽ, việc này rất không bình thường.
"Nương tử đừng lo lắng, ta thử lại xem!"
Lăng Vô Thương lần nữa đưa linh khí võ đạo của mình vào, giống như cũ một chút đã bị hấp thu sạch sẽ không còn một mảnh!
Đây là sức ăn lớn cỡ nào!
Lăng Vô Thương hơi kinh ngạc nhưng mà hưng phấn nhiều hơn: "Nương tử, thiên phú của con chúng ta nhất định là rất tốt! Hy vọng chấn hưng một nhánh của chúng ta có thể thực hiện rồi!"
Ở Thiên Nguyên đại lục, gia tộc Lăng thị là một gia tộc siêu to khổng lồ, chỉ tiếc Lăng Vô Thương không phải người nhà của gia chủ Lăng gia mà chỉ là một nhánh ở Thượng Võ Thành, tồn tại cùng một gia tộc, người ở bàng chi địa vị thấp hơn gia chủ không chỉ một tí mà tài nguyên tu luyện thường ngày đạt được cũng ít hơn phân nửa.
Ở trong thế giới võ đạo dùng thực lực nói chuyện này, trừ khi ở nhánh của họ xuất hiện một vị thiên tài võ đạo, bằng không....
Chắn chắn sẽ luôn bị gia chủ đè đầu.
"Ngày mai ta mua một ít thức ăn và thảo dược có linh khí để nhà bếp hầm cho nàng ăn!"
Ánh mắt Lăng Vô Thương lóe sáng như tràn ngập ánh sáng hy vọng.
"Này... Có ích thật sao?" Lăng phu nhân có chút lo lắng.
Trượng phu của nàng thiên phú đúng là không tệ, là người có tu vi võ đạo cao nhất Thượng Võ Thành, chỉ tiếc... Nàng chỉ là người thường không có bất kì thiên phú gì cả.
Con của bọn họ...
Thật sự có thể là thiên tài tuyệt thế sao?
Lăng phu nhân không dám hy vọng xa vời.
Nàng chỉ hy vọng con của mình có thể bình an sinh ra, lớn lên thuận lợi là tốt rồi.