Edit: cầm thú
Mấy ngày nay Sở Hoài rất bận rộn, vội vàng chuẩn bị kế hoạch của bản thân, cho nên cả người gầy đi không ít.
Nhưng mà hôm nay hắn rất vui vẻ, bởi vì gặp được Lăng Hiểu rồi.
Mấy ngày này Lăng Hiểu vẫn cùng Thẩm Đông Chí ăn ngon ngủ ngon, cả người béo lên một chút, nhưng xem ra càng có mùi vị phụ nữ rồi.
"Có nhớ tôi không?"
Đây là câu đầu tiên sau khi gặp lại, tràn đầy mờ ám.
Lăng Hiểu nghe được giọng nói của Sở Hoài, lúc đầu có chút hoảng hốt, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, bình tĩnh nhìn Sở Hoài, cười đùa nói: "Nhớ chứ, nhớ đến mức nhớ không nổi rồi!"
Gần đây cô thật sự không nhớ Sở Hoài chút nào, thiếu chút nữa quên mất một người sống sờ sờ này rồi.
Sở Hoài: ...
"Cô không nhớ nổi tôi, nhưng tôi ngày đêm nhớ mong cô, nhớ đến mức trong lòng đau đớn." Nói xong, Sở Hoài làm như thật giơ tay chỉ chỉ ngực mình.
"Cậu bị đau thì nên đi gặp bác sĩ."
Vẻ mặt Lăng Hiểu nghiêm túc nhìn chằm chằm ngực Sở Hoài: "Hay là uống một chút thuốc trợ tim đi?"
Cô không chỉ từ chối Sở Hoài một lần, nhưng hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ.
Nói lời thật lòng thì Lăng Hiểu cảm thấy có chút không vui.
Khoảnh khắc này, cô vô cùng nhớ Hoắc Đông Lưu.
Mặc dù đầu óc Hoắc Đông Lưu cũng không tốt, nhưng Hoắc Đông Lưu sẽ không lấy danh nghĩa tình yêu mà can thiệp bất cứ việc gì của Lăng Hiểu, cũng không yêu cầu Lăng Hiểu phải yêu hắn.
Cho dù biết tin Lăng Hiểu sắp thành hôn, Hoắc Đông Lưu cũng không lựa chọn bắt Lăng Hiểu bỏ trốn hoặc là phá hôn lễ, hắn chọn diệt nhà trai, khôi phục tự do cho Lăng Hiểu...
Lăng Hiểu không thể không thừa nhận, ở chung với Hoắc Đông Lưu thật sự cực kì thoải mái.
Còn khi đối mặt với Sở Hoài, Lăng Hiểu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bất kể là lời nói hay là ánh mắt của Sở Hoài, thậm chí là mùi của hắn, đều mang theo một cỗ tính chất xâm lược cực mạnh, hơn nữa bản tính xâm lược này càng ngày càng mãnh liệt.
Điều này làm cho Lăng Hiểu cảm thấy phiền phức đồng thời có chút lo lắng không an tâm.
"Sở Hoài, tôi biết cậu vẫn chưa có ý định từ bỏ, nhưng tôi sẽ không bao giờ thích cậu."
Lăng Hiểu cảm thấy có lẽ trước đây mình từ chối chưa đủ thẳng thắn, cho nên lần này không chút do dự nói trước mặt Sở Hoài, lạnh lùng từ chối hắn: "Trước kia sẽ không, sau này cũng sẽ không, vĩnh viễn đều không!"
"A..."
Nhưng ngoài dự đoán, Sở Hoài chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, không có chút phản ứng nào.
Giọng nói nhẹ nhàng thế này, khiến cho Lăng Hiểu nghi ngờ có phải cô tự mình đa tình rồi không?
Nếu không thì, vì sao biểu hiện của Sở Hoài lại bình tĩnh thản nhiên như vậy?
Thời điểm này Lăng Hiểu nghĩ không ra.
Nhưng mà một tháng sau, cô liền hiểu rõ rồi.
Bởi vì cô bị người ta bắt cóc rồi.
Không, nói chính xác là cô bị Sở Hoài giam lỏng, tục xưng ---
Bị nhốt trong phòng tối!
"Báo chí hôm nay đưa tin, cảnh sát đã tìm được 'thi thể' của em rồi."
Sau khi bị giam lỏng 48 tiếng, Sở Hoài lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Lăng Hiểu, ném cho cô tờ báo tin tức thành phố S vừa mới ra lò.
Lần 'bắt cóc' này Sở Hoài đã sớm chuẩn bị, tất nhiên không có khả năng bị lộ sơ hở nào, mà sau đó người Trình gia đi tìm, cũng chỉ tìm thấy 'thi thể' Lăng Hiểu đã bị thiêu hủy hoàn toàn.
"Không tệ, cậu thật sự rất tài giỏi nha."
Lăng Hiểu lạnh nhạt nhìn tờ báo một chút, sau đó có lòng khen ngợi Sở Hoài một câu.
"Đa tạ đã khen ngợi, bộ dáng em khen tôi rất đáng yêu."
Sở Hoài chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Hiểu, cúi người nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, bên môi hiện lên nụ cười quỷ dị nguy hiểm: "Từ nay về sau, em chỉ có một mình tôi, trong thế giới của em, cũng chỉ có một mình tôi thôi."