Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 87: Phiên ngoại (Thượng)



Edit: Cục Bông Nhỏ
Beta: cầm thú

Diệp Vân là một nhiệm vụ giả xuyên nhanh, cô ở vô tận thời không tiếp nhận uỷ thác của nữ phụ hi sinh từ các vị diện khác nhau, cùng linh hồn nữ phụ ký kết khế ước, sau đó cô liền xuyên vào thế giới đó, biến thành nữ phụ hi sinh, thay đổi vận mệnh của cô ấy, trợ giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện.

Hôm nay như mọi khi, Diệp Vân nhận được ủy thác của một nữ phụ.

Người này tên là Sở Thi Vũ, hi vọng Diệp Vân có thể giúp cô ấy đoạt lại hôn phu Trình Mặc của mình từ tay nữ chính Ôn Thanh Thanh, thể loại này gọi là nhiệm vụ nghịch tập của nữ phụ hi sinh, Diệp Vân đã làm rất nhiều lần, nên rất thuần thục.

Cùng Sở Thi Vũ ký kết khế ước, tiếp thu ký ức của cô ấy, Diệp Vân liền nhắm hai mắt lại, mở ra không gian từ hệ thống thời không, bắt đầu tiến vào nhiệm vụ thế giới.

Hệ thống: Tích! Thời không không ổn định! Thỉnh ký chủ đừng lo, cẩn thận!

Cái gì?

Ý thức Diệp Vân có chút mơ hồ, nhưng lại không để ý quá mức.

Hệ thống: Tích! Quá trình kiểm tra không gian đến vị diện đã ổn định, đang tiến vào vị diện, kết nối thành công!

Thời điểm Diệp Vân mở mắt ra, cô đang ở biệt thự Sở gia.

Diệp Vân sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ lưu lại trong đầu mình, hiện cô chính là Sở Thi Vũ, năm nay mười lăm tuổi, còn học trung học.

"Lần này lại là hình dáng non nớt."

Diệp Vân nói nhỏ, chậm rãi đi ra từ phòng ngủ.

Biệt thự Sở gia thực sự xa hoa và khí thế, Diệp Vân vừa ra khỏi cửa liền bị hoa mắt.

Sở gia có nhiều tiền vậy sao?

Không giống như trong trí nhớ của Sơ Thi Vũ a!

Diệp Vân vừa nghĩ vừa đi xuống lầu, lúc này tại phòng khách dưới lầu có hai người đàn ông đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.

Trong đó, một người là cha nguyên chủ, Sở Nguyên, mà một người khác...là chú nguyên chủ, Sở Hoài.

"Ba Ba, chú!"

Diệp Vân học bộ dáng của nguyên chủ chào hỏi hai người.

"Thi Vũ, con xuống vừa đúng lúc."

Sở Nguyên nhìn con gái của mình lập tức cao hứng vẫy tay, bảo cô đi tới trước mặt mình: "Ngày mai ba và chú của con muốn đi Trình gia tham gia hôn lễ, vừa lúc con đang nghỉ hè, con cũng đi cùng đi, không phải con thích nhất là chơi đùa với thằng nhóc Trình Hạo kia sao?"

Trình Hạo?

Là ai?

Vẻ mặt Diệp Vân mơ hồ.

Trong trí nhớ cô tiếp thu cũng không có nhân vật Trình Hạo này a!

"Ba."

Diệp Vân ổn định tinh thần lại, mỉm cười nhìn Sở Nguyên: "Bài tập hè của con còn chưa có làm xong đâu, ngày mai không đi được không?"

"Không đi?"

Sở Nguyên còn chưa có phục hồi tinh thần lại, bên kia Sở Hoài đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Sở gia chúng ta cùng Trình gia là mối quan hệ hợp tác quan trọng, ngày mai tất cả mọi người đều phải tham dự."

Giọng nói Sở Hoài rất lạnh lùng, người đàn ông này thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, trên khuôn mặt thành thục bình tĩnh hiện lên cảm xúc cực kỳ phức tạp.

"Được được, con đi là được."

Diệp vân âm thầm bĩu môi.

Trình gia này...

Có địa vị gì?

Cô nhớ rõ khi tiếp thu trí nhớ cũng có một Trình gia. Chẳng qua Trình gia trong trí nhớ nguyên chủ, chỉ có một người con, tên là Trình Mặc, cũng chính là hôn phu của Sở Thi Vũ.

Chẳng lẽ thành phố S có hai nhà Trình gia?

Lúc này Diệp Vân vẫn không phát hiện có vấn đề gì, nhưng ngày hôm sau, cô đi theo người nhà đến Trình gia tham gia hôn lễ, nhìn thấy ngôi nhà Trình gia trong trí nhớ nguyên chủ, cả người đều không khỏe!

Đây là chuyện gì đây?

Trình gia này chẳng lẽ chính là...

Lúc này Diệp Vân vừa vặn nhìn thấy trong vườn hoa của biệt thự có quả bong bóng treo dòng chữ ---

Lễ mừng Trình Mạt tiểu thư cùng Nghiêm Cẩn thiếu gia kết hôn.

Trình Mạt? Tiểu thư?

Chẳng lẽ không phải nên là Trình Mặc thiếu gia sao?

Diệp Vân: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Rốt cuộc tôi nên làm gì?

Nhân viên chuyên nghiệp như Diệp Vân, giờ khắc này, cũng không thể không bắt đầu hoài nghi nhân sinh ---

Hôn phu của nguyên chủ không có, không có.

Vậy cô phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ như thế nào đây?

Nếu lúc này Lăng Hiểu còn ở đây, nhất định sẽ quan tâm vỗ vai Diệp Vân, hơn nữa nói rằng ---

Cô gái, bình tĩnh! Vấn đề không lớn!

Vị hôn phu không có, thì ta tìm một người khác thay thế.

Tôi cũng làm như vậy đó!

Diệp Vân: ......