Vu Hàm Yên bước vào phòng học của ban trung cấp của tộc học thì cũng là lúc Tang Tử cõng cái bao to lớn của nàng, một bên phát cơm hộp cho bạn học của mình, một bên thu hai khối linh thạch của họ.
Gia hỏa này hiện tại đang bán cơm hộp.
Vu Hàm Yên nhìn quét một vòng trong phòng học, trừ bỏ Tang Tử tiểu chú lùn này, trong phòng học đều là hài tử chỉ có mười một, mười hai tuổi.
Vu Hàm Yên lập tức liền sẽ được biết, gia hỏa đang bán cơm này chính là con gái thứ hai của cha nàng Vu Tri Sùng - Vu Tang Tử.
Nhìn Tang Tử là cái dạng này, Vu Hàm Yên thật sự là không có cách nào đem nàng cùng tiểu quái vật trong miệng của vị tu sĩ nhiều chuyện kia liên hệ với nhau được.
Thực mau, mang theo Vu Hàm Yên đi vào phòng học Vu Hành Vân phu tử liền gõ gõ tiểu chung đặt ở trước phòng học.
"Ong!"
Cổ xưa tiếng chuông vang lên, trong phòng học lập tức liền an tĩnh xuống dưới, ngay cả Tang Tử đều buông xuống cái bao lớn, về chỗ ngồi của nàng.
"Cho các con giới thiệu một chút, bạn mới này chính là Vu Hàm Yên, bây giờ nàng sẽ cùng chúng ta đi rừng Lạc Nhật để ký kết khế ước với Tam Túc Kim Ô" - Vu Hành Vân phu tử buông xuống cái chùy nhỏ, ôn thanh tế ngữ mà cùng mọi người giới thiệu Vu Hàm Yên.
"Ngoài ra, từ học kỳ này bắt đầu, vị đồng học Vu Hàm Yên này sẽ cùng các con cùng nhau ở lớp cao cấp đọc sách"
Tang Tử dừng lại việc đếm linh thạch trong tay, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn Vu Hàm Yên đang đứng ở bên cạnh Vu Hành Vân phu tử.
Vu Hàm Yên?
Đó không phải là con gái của thúc thúc Vu Tri Sùng sao?
Nàng đã trở lại?
Tang Tử có chút bất an mà nhúc nhích thân mình.
Cha nàng hóa thành bộ dáng của thúc thúc Vu Tri Sùng, chiếm vị trí của thúc thúc Vu Tri Sùng.
Hiện tại, con gái của thúc thúc Vu Tri Sùng đã trở lại, một nhà bọn họ phải đối xử như thế nào với vị Vu Hàm Yên này đâu?
Vị này Vu Hàm Yên có thể sẽ phát hiện một nhà bọn họ đều là giả mạo sao?
Tang Tử tổng cảm thấy rất thực xin lỗi vị tiểu cô nương Vu Hàm Yên này.
Đầy cõi lòng áy náy Tang Tử lén lút ngẩng đầu, nhìn về phía Vu Hàm Yên.
Vừa vặn, Vu Hàm Yên cũng đang cúi đầu xem nàng.
Tầm mắt của hai người vừa lúc chạm vào nhau.
Tang Tử có chút chột dạ mà đối với Vu Hàm Yên cười cười, Vu Hàm Yên nhìn chăm chú vào Tang Tử trong chốc lát, sau đó mặt vô biểu tình mà dời đi tầm mắt.
Xong rồi, người tới là không có ý tốt.
Tang Tử cảm thấy, nàng tựa hồ dự kiến tới rồi một ngày nào đó, cả nhà bọn họ phải bị vạch trần áo choàng kia.
Tang Tử có chút u buồn mà nằm dài trên bàn.
"Ngươi làm sao vậy?" - Vu Hoảng Hoảng mới vừa cùng bạn bè lân cận thảo luận về Vu Hàm Yên xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Tang Tử đầy mặt buồn rầu.
"Hả?" - Tang Tử mới vừa đang ngây ngốc, không có nghe rõ Vu Hoảng Hoảng nói gì đó.
Vu Hoảng Hoảng cúi đầu, để sát vào Tang Tử, ghé vào Tang Tử bên tai nhẹ giọng hỏi nàng: "Ngươi sợ Vu Hàm Yên kiếm chuyện với ngươi đúng hay không?"
"A? Không phải đâu, vì cái gì nàng phải kiếm chuyện với ta?" - Tang Tử không hiểu ra sao mà nhìn Vu Hoảng Hoảng.
"Trong thoại bản không phải đều viết như vậy sao! Cùng cha khác mẹ sinh ra, giữa con vợ cả cùng con vợ thứ tất nhiên là như nước với lửa, cho nhau tranh đấu thẳng đến ngươi chết ta mất mạng" - Vu Hoảng Hoảng vẻ mặt "này còn phải hỏi sao" biểu tình.
Tang Tử hướng Vu Hoảng Hoảng một cái xem thường.
Vu Hoảng Hoảng hoàn toàn không có tiếp thu đến ánh mắt khinh bỉ chi tình của Tang Tử, nàng xoa xoa cằm có chút buồn rầu mà nói: "Nhưng mà hình như có chút không đúng, ngươi cùng nàng đều là đích nữ, bất quá nương của nàng nguyên bản là.."
Tang Tử tát nhẹ một cái lên mặt Vu Hoảng Hoảng, làm nàng ngậm miệng - "Không có việc gì thì ít xem thoại bản một chút đi!"
Tộc đàn của Tam Túc Kim Ô nằm ở phía đông rừng Lạc Nhật của Vu Gia Bảo.
Bởi vì khoảng cách của Vu Gia Bảo cùng rừng Lạc Nhật là khá xa, tộc học liền chuyên môn mang đến một chiếc tàu bay trên không tới chở các bạn nhỏ đi rừng Lạc Nhật.
Vì suy xét đến tính an toàn, Vu Hành Vân phu tử đem tốc độ của tàu bay trên không thiết trí ở mức thấp nhất.
Tang Tử cúi đầu từ ngoài cửa sổ nhìn xuống phía dưới, liền nhìn đến một cái tu sĩ đang ngự kiếm phi hành từ phía dưới tàu bay bay qua đi, sau đó một tu sĩ khác cưỡi cái rìu to cũng từ phía dưới tàu bay bay qua đi.
Một cái lại một cái tu sĩ cưỡi pháp khí đem tàu bay trên không ném ở phía sau.
Tang Tử: "..."
Tang Tử chờ đến nóng lòng, liền đơn giản lấy ra bút ký của Duệ - "Những Tâm Đắc Về Ngự Thái Dương Chân Hỏa", từng câu từng chữ mà nhìn.
Mà ngồi ở bên cạnh Tang Tử, Vu Hoảng Hoảng lấy ra đồ ăn buổi sáng mà Tang Tử mang cho nàng, cùng bạn bè khác có mua cơm hộp, cùng nhau vui vẻ ăn uống.
Ngồi ở phía sau của tàu bay trên không Vu Hàm Yên, mặt vô biểu tình mà nhìn Tang Tử, sau đó từ trong túi móc ra 《tân biên sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư》, nhìn bìa mặt viết ba chữ "Vu Tang Tử", lâm vào trầm tư.
Một canh giờ sau, tàu bay trên không chậm như rùa bò rốt cuộc đáp xuống phía trước rừng Lạc Nhật.
Tang Tử thu hồi bút ký, trực tiếp từ tàu bay trên không cao bằng ba người chồng lên nhau nhảy xuống dưới.
"Oa, ta cũng muốn nhảy! Tang Tử ngươi tiếp ta!" - Vu Hoảng Hoảng đứng ở bên cửa sổ của tàu bay, đem đầu vươn ra ngoài, cúi đầu nhìn Tang Tử.
Tang Tử dứt khoát mà hướng về phía Vu Hoảng Hoảng vươn hai tay.
Vu Hoảng Hoảng bò lên trên bệ cửa sổ, buông ra tay, nhảy xuống.
Tang Tử hai chân hơi khúc, nhảy lên phía trước một đoạn ngắn, duỗi tay ôm lấy Vu Hoảng Hoảng, sau đó ôm Vu Hoảng Hoảng cùng nhau về tới mặt đất.
"Thoải mái! Cảm giác giống như là ta đang bay ở trên trời" – Vẻ mặt Vu Hoảng Hoảng hạnh phúc mà ôm Tang Tử cánh tay.
Trên tàu bay trên không, thổ hào Vu Dịch Thanh cũng dò ra đầu, "Vu Tang Tử, làm thêm một lần đi? Ta cũng muốn thử!"
"Mười khối linh thạch!" - Tang Tử trả lời dứt khoát.
"Thành giao thành giao!" - Vu Dịch Thanh gấp không chờ nổi mà chui ra cửa sổ, nhảy xuống tới.
Tang Tử nhảy lên, tiếp được Vu Dịch Thanh.
Bất quá lúc này, nàng dùng công chúa ôm.
Bởi vì Vu Dịch Thanh thật sự cao hơn nàng rất nhiều.
Lúc rơi xuống đất, Vu Dịch Thanh đen mặt mà từ Tang Tử trong lòng ngực nhảy xuống tới, "Quá mất văn nhã, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như thế nào có thể ôm ta như vậy, muốn chiếm tiện nghi của ta ư?"
Tang Tử bĩu môi, tức giận mà trợn trắng mắt, hướng về phía Vu Dịch Thanh vươn tay - "Mười khối linh thạch"
Vu Dịch Thanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tang Tử, sau đó từ trong túi lấy ra mười khối linh thạch đưa cho Tang Tử.
Vu Dịch Thanh một bên lấy linh thạch, một bên không quên dặn dò Tang Tử: "Lần sau không được dùng bộ dáng này ôm nam hài tử, ôm eo thì tốt rồi".
Tang Tử cúi đầu đếm linh thạch, mới mặc kệ Vu Dịch Thanh đang nói cái gì.
Toàn bộ hành trình vây xem một màn này Vu Hàm Yên, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện biểu tình kinh ngạc.
Tiện nghi muội muội này thích tiền như vậy ư?
Vu Hành Vân phu tử luôn chú ý tới mọi động tĩnh, tính tình luôn tốt như hắn lúc này đen mặt mà đem mấy hài tử khác cũng nóng lòng muốn thử chuẩn bị từ trên cửa sổ nhảy xuống mà túm tới bên người, nhìn chằm chằm bọn hắn thành thật leo xuống từ thang dây mới vừa buông xuống.
Đi theo hướng của mặt trời lặn, phong cảnh dọc theo đường đi cùng phong cảnh lúc Tang Tử lần trước gặp qua cũng không khác biệt lắm.
Thân ảnh kim sắc của Tam Túc Kim Ô thường thường mà từ trong rừng bay qua, làm cho một mảnh lá cây của rừng Phù Tang rung động.
Ngẫu nhiên có Tam Túc Kim Ô đậu ở trên cành, vùi đầu chải vuốt lông chim, thỉnh thoảng cúi đầu, biểu tình đạm mạc mà liếc mắt nhìn một đám nhãi con của Nhân tộc trên mặt đất.
Vu Hành Vân phu tử huýt sáo một tiếng, từ túi Càn Khôn móc ra một khối tinh thiết đã tinh luyện xong.
Một lát sau, một con Tam Túc Kim Ô bên cánh trái có một đóm đen xuất hiện, lười biếng mà bay lại đây, đậu ở trên vai của Vu Hành Vân phu tử, cúi đầu mổ khối tinh thiết đó.
Thừa dịp con Tam Túc Kim Ô này đang ăn cơm, Vu Hành Vân phu tử xoay người, cùng mọi người giới thiệu Tam Túc Kim Ô.
"Đây là Tam Túc Kim Ô đã thành niên.
Cánh vàng, mắt đỏ, mỏ nhọn, đuôi sau có ba cái lông đuôi màu vàng, dưới bụng có ba cái chân màu vàng"
"Mỗi một con Tam Túc Kim Ô đều sẽ cộng sinh một loại ngọn lửa gọi là gọi là Kim Ô Thần Hỏa, bất quá cho đến nay, không có người nào phát hiện ra cách sử dụng của Kim Ô Thần Hỏa.
Theo suy đoán của đại năng tiền bối, Kim Ô Thần Hỏa có thể là một loại ngọn lửa dùng để trang trí"
Nghe được những lời này, trên mặt Tang Tử không tự chủ được mà run rẩy hai cái.
Mà đứng ở trên vai Vu Hành Vân con Tam Túc Kim Ô có nốt ruồi đen kia bỗng nhiên phẫn nộ mà kêu một tiếng, sau đó cúi đầu ngậm lấy tinh thiết, quay đầu quăng cho Vu Hành Vân một cái tát, sau đó không chút nào lưu luyến mà bay lên trên cành của cây Phù Tang.
Vu Hành Vân phu tử thần sắc bất biến, phi thường bình tĩnh mà tiếp tục nói.
"Các con đều thấy được, Tam Túc Kim Ô chính là một loài sinh vật không dễ bị lấy lòng, thường xuyên hành hung chủ nhân, ném bàn tay chủ nhân, lại còn một lời không hợp liền bãi công.
Lấy cái ví dụ của Tam Túc Kim Ô này đã cùng ta ký kết khế ước, nó gọi là Điểm Điểm"
Con Tam Túc Kim Ô bị Vu Hành Vân gọi là Điểm Điểm nghe vậy, lười biếng mà cúi đầu liếc Vu Hành Vân một cái, sau đó đem hắn trở thành cái rắm, tiếp tục cúi đầu mổ khối tinh thiết.
Vu Hành Vân phu tử hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, hắn sửa sang lại quần áo, tiếp tục phổ cập thường thức cho Tang Tử bọn họ.
"Mà nhiệm vụ hôm nay các con phải làm chính là tại khu rừng Lạc Nhật này, đem trứng của Tam Túc Kim Ô tìm ra"
"Sau khi tìm được trứng, các con phải tới nơi này để tập hợp, các trưởng lão của Tam Túc Kim Ô và ta sẽ cùng nhau dẫn các con đến tế đàn của Tam Túc Kim Ô nhất tộc"
"Ở nơi đó, các con phải đem Tam Túc Kim Ô ấp ra tới, sau đó cùng chúng nó ký kết khế ước"
"Sau khi khế ước hoàn thành, các con có thể từ Tam Túc Kim Ô mượn đến Thái Dương Chân Hỏa"
Vu Hành Vân tận mọi khả năng mà giải thích một cách đơn giản nhất các bước lập khế ước nói cho tụi nhỏ.
Lúc này, Tam Túc Kim Ô kêu Điểm Điểm kia của Vu Hành Vân rốt cuộc ăn xong tinh thiết.
Nó ngẩng lên cái cổ thon dài, "Lệ" mà kêu một tiếng, sau đó hai cánh huy động, ở trên đỉnh đầu của mọi người mà bay đi.
"Được rồi, mọi người nắm tay lẫn nhau, đi theo ta, không cần tụt lại phía sau" - Vu Hành Vân vỗ vỗ tay, nhắc nhở tụi nhỏ đuổi kịp bước chân của hắn.
Vu Hoảng Hoảng dắt tay trái của Tang Tử, Tang Tử đang muốn đi lên phía trước, thổ hào Vu Dịch Thanh liền duỗi tay dắt lấy tay phải của Tang Tử.
"Không phải là nam nữ thụ thụ bất thân sao?" - Tang Tử nhướng nhướng chân mày.
"Ngươi còn nhỏ, không quan trọng" - Vu Dịch Thanh nghiêm trang mà đối với Tang Tử nói hươu nói vượn.
Tang Tử: "...".