Nghe tiếng tim đập thình thịch có lực trong ngực người đàn ông, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn,
“Đừng sợ, tôi mang em về nhà.”
Bỗng dưng, lông mi Thịnh Vị Ương run lên, tay nhỏ ôm cổ anh không tự chủ được càng ôm chặt hơn.
“Hoàng Phủ thiếu gia,” Phục vụ khách sạn ở bên cạnh chào đón, muốn hỗ trợ, “Ngài”
Lại không ngờ Hoàng Phủ Bạc Ái chợt quát một tiếng, hình dáng yêu diễm hoa lệ lại có thể hung ác nham hiểm như ma, gần như dọa bể mật người ta,
“Cút”
Tất cả mọi người giống như tượng đá, một pho tượng một pho tượng tập thể bị dọa đến cứng ngắc.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn về phía Dạ Thần Thương, ngữ khí lạnh nhạt đến cực điểm, càng không nói tới cung kính gì đó,
“Dạ lão, tôi đưa phu nhân của tôi trở về trước.”
Dạ lão cũng sớm chạy ra từ trong đại sảnh vào lúc Thịnh Vị Ương rơi xuống nước, khóe mắt lạnh lùng nhíu chặt, càng nhíu sâu rõ ràng hơn, vẻ mặt khẩn trương quan tâm,