Editor: MayThịnh Vị Ương làm càn nhéo nhéo mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, tiếp tục trêu chọc anh,“Nói hay không đều giống nhau mà!”“Không giống nhau!” Người đàn ông bạo rống một tiếng, Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, anh nha.... có thể để cho cô có chút chuẩn bị tâm lý không……Thịnh Vị Ương hơi thở mong manh đỡ trán,“Nơi nào không giống nhau”“Chính là không giống nhau” Gân xanh trên trán Hoàng Phủ Bạc Ái đều nhảy lên.Thịnh Vị Ương lại nhịn không được “Xì” cười, thằng nhãi này hoàn toàn là một đứa bé ba tuổi cáu kỉnh, càn quấy, ấu trĩ muốn chếtÁnh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái lại bỗng nhiên ảm đậm, vẻ mặt bi thương nhìn cô.Bả vai Thịnh Vị Ương run lên, thái dương nhỏ mồ hôi, sao ác ma đột nhiên đổi lộ tuyến đau buồn hả.Mỗ nữ tỏ vẻ cô đã chịu kinh hách.Mắt đen Hoàng Phủ Bạc Ái tối tăm, trầm giọng hạ xuống,“Em thật sự không nói vơi anh”Tròng mắt Thịnh Vị Ương trắng dã, rốt cuộc không chống đỡ nổi, cô vẫn là tương đối thích ứng với Hoàng Phủ ba tuổi cuồng ngạo thiếu đánh kia hơn,“Đừng bẹp miệng, anh thiệt tình không thích hợp bộ dáng cô gái nhỏ, anh xem em đều ghê tởm đến nổi hết da gà.”Nói xong, Thịnh Vị Ương còn giơ cánh tay ngọc ngó sen lên cho anh xem.Hoàng Phủ Bạc Ái, “....”Suýt một chưởng quăng ngã qua, nhẫn đến trong lòng đều sắp rỉ máu đen, nghiêm mặt gào thét,“Nhiều phụ nữ như vậy, lão tử đặc biệt sao nhất định mắt bị mù, làm sao lại cố tình thích em, sớm hay muộn cũng có một ngày anh phải....”“Ba tuổi, em thích anh.”“Bị em làm” Hoàng Phủ Bạc Ái còn đang lẩm bẩm mắng, đột nhiên, khóe miệng cứng đờ, yết hầu sinh sôi ngăn chặn.