“Cô bé ngốc, em nói ôn nhu một chút cho anh, đổi xưng hô, gọi anh là Bạc Ái ca ca.”
Bạc Ái ca ca
Thịnh Vị Ương suýt trực tiếp ném điện thoại lên trên mặt anh,
“Ba tuổi, anh có dám không biết xấu hổ thêm một chút nữa không”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể mắt tà cười một tiếng, đường nét hoa lệ sinh sôi cực kỳ yêu nghiệt, cực kỳ dụ hoặc giống như yêu tinh, câu lấy cằm Thịnh Vị Ương,
“Buổi sáng lúc ấy em còn khóc cầu gọi anh là Bạc Ái ca ca.”
Lập tức, khuôn mặt nhỏ Thịnh Vị Ương bạo đỏ, giống như máu đỏ rơi xuống
Trong đầu hiện lên hình ảnh triên miên buổi sáng, tư thế yêu cầu độ cao như thế, anh tựa như điên rồi hung hăng muốn cô, gần như khiến cô nói hết đủ lời âu yếm dễ nghe
Thịnh Vị Ương hung tợn trừng mắt nhìn anh, nhưng mà, nhìn ở trong mắt Hoàng Phủ Bạc Ái, lại là cô gái nhỏ đang làm nũng với anh, quả thực cực kỳ đáng yêu.
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên tà ác nhướng mày,
“Bằng không lần sau đều ghi âm lại”
Thịnh Vị Ương quyết đoán nện một quyền ở hõm vai của anh, nhưng chút lực đạo này đối với người đàn ông nói, quả thực chính là cào ngứa,