Kỳ Mộ Phi và Lôi Nặc cũng nhìn nhau, ánh mắt tà hước xẹt qua một chút thâm ý.
Lôi Nặc lại đá đá chân Sở Nam Xuyên,
“Tiểu Xuyên Xuyên, cậu và Nhan Chỉ Nhị thật hòa hảo rồi”
Bỗng chốc, Sở Nam Xuyên trầm mặt, khẽ lay động ly đế cao, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, mở miệng nói,
“Tôi tính cưới cô ấy.”
Đám đàn ông tiếp tục uống rượu, khóe môi Sở Nam Xuyên co rút, đột nhiên tát một cái “bốp” trên đùi,
“Dựa vào, các người cho lão tử phản ứng đi, tôi nói tôi chuẩn bị kết hôn”
Tập thể ngẩng đầu, một biểu tình lãnh đạm “Tiểu Xuyên Xuyên, chính cậu vui vẻ là được rồi”.
Thật ra đêm đó Sở Nam Xuyên mang Nhan Chỉ Nhị đi, bọn họ liền đoán được sẽ là kết quả này, chỉ là, có một số việc, cho dù làm anh em cũng không dễ nói.
Kỳ Mộ Phi chỉ là nhàn nhạt nói một câu,
“Sở thiếu, muốn kết hôn có thể, chính cậu nghĩ kỹ là được, nhưng mà rốt cuộc là không bỏ xuống được, hay là không cam lòng.”
“.....” Sở thiếu lại bạo thô một tiếng, chui đầu vào sô pha lăn lộn, rất nôn nóng nói.