Giọng nói hoa lệ nhiễm lên vài phần tà hước,“Sao anh biết được em sẽ nghe lời như vậy.”“Anh cút đi,” Thịnh Vị Ương không còn quá mơ hồ, “Về sau em không đợi anh nữa.”Nói xong, Thịnh Vị Ương muốn nhảy ra từ trong lòng ngực của Hoàng Phủ Bạc Ái, lại bị bàn tay to bá đạo của người đàn ông càng giữ chặt trong ngực.Hàm dưới hơi hạ xuống, không phân trần liền chiếm lấy cánh môi anh hồng kia, làm càn mút hút, gặm cắn.……Trước nay Hoàng Phủ Bạc Ái đều là phái hành động, từ khi anh mới vừa nhìn thấy bộ dáng ngủ gà ngủ gật của cô liền muốn hôn cô.Bốn cánh môi dán vào nhau, tinh tế miêu tả bờ môi mê người của cô, chất lỏng ẩm ướt giao thoa, dập dờn ở giữa môi răng.Hoàng Phủ Bạc Ái cũng không biết vì sao, vì sao lại mê luyến hương vị của cô như vậy, giống như hôn thế nào cũng không hôn đủ.Thịnh Vị Ương cũng bị trêu chọc quá mức ôn nhu của anh làm rối loạn ý thức, không tự chủ được vươn tay ôm sau cổ của anh, giương miệng đáp lại.Nhận được đáp lại của cô gái nhỏ, lập tức, cả người Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm khô nóng, nụ hôn ôn nhu đột nhiên trở nên điên cuồng lên.……“Ô **……”Giữa môi răng lộ ra một tiếng ưm, Hoàng Phủ Bạc Ái đã cạy hàm răng ra, quấn lấy cái lưỡi đinh hương, hung hăng mút hút, lưỡi gần như đều đã tê rần.Bàn tay to cũng không an phận dao động đi lên, cách một tầng vải dệt hơi mỏng, phủ lên no đủ trước ngực cô, dùng sức xoa nắn!Thịnh Vị Ương gần như không thể khống chế cả người run rẩy, lập tức tất cả sức lực đều mất đi!Tựa như một tiểu yêu tinh không có xương, mềm nhũn vùi ở trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, hai tròng mắt mê ly nhìn anh, mị hoặc nói không hết.Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt sâu, đáy mắt tà mị nhiễm lên một tầng hồng nhạt, vươn tay muốn đi kéo áo ngủ của cô.Vai ngọc của Thịnh Vị Ương run lên, bắt lấy tay anh, gần như là kinh hoảng kêu ra tiếng, “Ba tuổi, về phòng.”Mắt châu gợn sóng nhẹ nhàng chớp chớp, cực kỳ chọc người thương, Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhìn đến thân thể sớm đã căng chặt càng thêm cứng đờ.