“Chị dâu, đây là muốn thiên lôi câu địa hỏa với anh của em, tới chiến đấu kịch liệt hô mưa gọi gió à”
Gương mặt Thịnh Vị Ương dần đỏ lên, đầu lệch về một bên, nhìn bên trong cửa pha lê,
“Quân tình đột phát, không thể không tạm dừng giữ trận, không làm được chuyện xấu ~~”
Không biết có phải do một tiếng "chị dâu" kia không, tự nhiên liền cảm thấy thân cận, lại có thể xấu xa trêu chọc lẫn nhau.
Hoàng Phủ Bạc Ý cũng là một người tinh khôn, trực tiếp nháy mắt liền hiểu, thực không phúc hậu cười ầm lên, “Vậy anh của em nhất định rất nghẹn khuất”
“Ừ hừ ~~~” Thịnh Vị Ương rất kiêu ngạo ứng một tiếng.
Hoàng Phủ Bạc Ý sâu kín nhướng mày,
“Chị dâu, chị có cần khoe khoang như vậy hay không? Em thiệt tình thiện lương nhắc nhở một câu, tính ra ngàn vạn phụ nữ toàn cầu nằm mơ cũng muốn lăn lên giường với chồng của chị.”
“Nói không sai” Thịnh Vị Ương không tỏ ý kiến gật đầu, “Chỉ là, mấu chốt là anh trai em cũng không muốn nha, vậy đám phụ nữ tính toán cỡ trăm vạn kia cũng chỉ có thể ảo tưởng”
Hoàng Phủ Bạc Ý nhịn không được móng vuốt run lên, sờ ngực chấn kinh rồi
Bát quái cô nghe được từ nơi Bạc Tứ Bạc Tuyển đó quả nhiên là sự thật, vị Hoàng Phủ thiếu phu nhân anh cô cưới này thật sự trị ông anh đến dễ bảo