Trong điện thoại, Hoàng Phủ Bạc Ý đột nhiên nhe răng cười, một đôi mắt đen lập loè lục quang cực kỳ tà ác, rất có chuyện lạ hạ lời bình,
“Anh, không thể không nói, vợ của anh quả thực kiêu ngạo đến không ngừng được, ngữ khí nói chuyện đều cùng một giọng với anh, quả nhiên là tuyệt phối với anh mà”
Hoàng Phủ Bạc Ý vung tay lên,
“Chị dâu này, em coi trọng”
Thịnh Vị Ương đã trở lại từ toilet.
Cánh tay dài của Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, bắt lấy cổ tay nhỏ của Thịnh Vị Ương, bá đạo ôm thân mình lả lướt của cô vào trong ngực.
Nhìn mắt cô gái nhỏ trong lòng ngực, ngữ khí cực kỳ lãnh diễm,
“Chị dâu em là của anh, em đi tìm Lôi Lôi của em là được rồi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái rất kiêu ngạo cúp điện thoại, còn lại cô gái tóc vàng ở một chỗ khác điện thoại một chỗ khác khắp người cuồng nổ.
Hàm dưới của Hoàng Phủ Bạc Ái gác ở trên mái tóc mềm mại của cô, bỗng chốc, nâng lên, mắt sâu mị hoặc tràn ngập ánh sáng ôn nhu lại tà ác, cực kỳ câu hồn.
Nhìn đến trái tim Thịnh Vị Ương “thình thịch” nhảy loạn một trận, đột nhiên một móng vuốt “bốp” qua, che trên mặt của anh,
“Ba tuổi, anh có thể đừng nhìn em như vậy không.”
Lại ở trong lòng yên lặng rít gào, người đàn ông lớn lên xinh đẹp như vậy quả thực chính là tội lỗi, hoàn toàn là đang dụ cô phạm tội a a
“Không thể.” Hoàng Phủ Bạc Ái phun ra hai chữ lạnh băng, trực tiếp nắm lấy tay cô, ấn ở trên ngực của mình, “Anh chỉ muốn nhìn em”