Editor: MayMỗ vị thiếu gia rất ưu thương.Nháy mắt mặt Thịnh Vị Ương đỏ đến nhỏ ra máu, trực tiếp dùng một chân hung hăng đá lên trên bụng anh, lời nói cũng nói không nhanh nhẹn,“Anh, anh”Nội tâm rít gào, thằng nhãi này quả thực quá lưu manh, lời nói sắc tình như vậy, sao anh có thể nói đến đúng lý hợp tình như vậy a aĐột nhiên rất muốn đập bể tảng đá lớn trong ngựcThịnh Vị Ương hít sâu một hơi, nhưng mà thật sự nhịn không được lại gắt gao trừng mắt liếc nhìn anh một cái,“Nghiên cứu khoa học cho thấy một tuần hai lần là thích hợp nhất, anh túng dục như vậy, sẽ không sợ tinh tẫn nhân vong sao”Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thê gật đầu, cười đến sinh sôi mê hoặc,“Anh đây nhất định là chết ở bên trong em”Thịnh Vị Ương đã hoàn toàn không nói ra lời, vừa thẹn lại bực, hai má nóng bỏng sáng quắc giống như rỉ máu.Trời ạ nhân sinh quan của cô coi như đã bị đổi mới một lần nữaThịnh Vị Ương cọ loạn chân muốn tránh thoát ôm ấp của anh, lại bị giọng nói càng trầm khàn của người đàn ông ngăn lại,“Cô bé ngốc, đừng nhúc nhích”Thịnh Vị Ương chấn động, quyết đoán thành thật, trong miệng còn căm giận lầm bầm,“Anh đừng ôm đến chặt như vậy, em không thoải mái.”“Lão tử càng không thoải mái” Người đàn ông hung hăng mắng, nhưng cánh tay kéo chặt lại buông lỏng ra một chút.Thịnh Vị Ương méo miệng, duỗi móng vuốt thay anh lau mồ hôi phủ kín trên trán,“Thật khó chịu như vậy”“Em thử xem” Hoàng Phủ Bạc Ái nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.