Vân Nhược Vi đột nhiên hoàn hồn, hơi thu liễm mi, che dấu vẻ mặt hoảng loạn và kinh ngạc, nhàn nhạt lên tiếng,
“Không sao.”
“Cám ơn mẹ.” Thịnh Vị Ương cười sáng lạn, ngẩng đầu liền nhìn lại người đàn ông bên cạnh, lại trùng hợp thẳng tắp chạm vào đôi mắt đen vẫn đang nhìn cô.
Đáy mắt đen như mực của anh càng thêm nồng đậm, tựa như rốt cuộc không hòa tan được, ảnh ngược lúm đồng tiền thuần túy của cô, gắt gao ôm lấy cô, rất không cố kỵ chút nào……
……
Bỗng nhiên, Iris đi lên trước một bước.
Cười má lúm đồng tiền thật sâu, đôi mắt xanh nhạt không chút nào che dấu tình yêu say đắm lớn mật, mở cánh tay liền bổ nhào tới đây, còn vừa nói tiếng Trung sứt sẹo,
“ll, em nhớ anh muốn chết!”
Thịnh Vị Ương đột nhiên khóe mắt co giật, ách…… công chúa nhà bá tước Anh quốc này là đi theo học tiếng Trung ở tiết mục cuối năm đi!
Vì sao cô cảm thấy tình địch này là một kẻ chọc cười chứ?
Thịnh Vị Ương dùng sức nín cười, lại nhịn không được bả vai giống như run rẩy lên.
Không đợi cô phản ứng kịp, Hoàng Phủ Bạc Ái lui sang bên một chút, bắt lấy tay nhỏ của cô che ở trước mặt của mình.
Sau đó, Iris liền hoa hoa lệ lệ thân mật ôm Thịnh Vị Ương.
Thịnh Vị Ương, “……”
Iris, “……”
……
Khóe mắt Thịnh Vị Ương run rẩy đến vặn vẹo, trừng mắt đảo qua, gắt gao trừng mắt liếc nhìn mỗ nam một cái ý bảo,
“Quỷ ấu trí, anh lấy em ra làm bia đỡ đạn làm gì hả!”
Hoàng Phủ Bạc Ái mặt không đỏ tim không nhảy chặn trở về,
“Em là vợ của anh, người phụ nữ khác nhào vào trong ngực anh, em không ăn dấm?”