“Vâng, thiếu gia.” Trong điện thoại một tiếng kính sợ trả lời, sau đó liền cắt đứt.
“Ào” một tiếng --
Toàn bộ nước lạnh rơi ở trên đường nét lạnh lùng của người đàn ông, bọt nước dọc theo đường cong cứng đờ trượt xuống dưới, nhỏ ở trên cổ áo sơ mi màu đen.
……
Đến buổi tối, Hoàng Phủ Bạc Ái đưa Vân Nhược Vi, Bạc Ý còn có Iris đến một biệt thự khác của anh ở, khoảng cách không phải quá xa, đường xe còn chưa đến năm phút.
Hoàng Phủ Bạc Ý tà ác trêu chọc,
“Anh, sợ chúng ta gây trở ngại thế giới kích tình của hai người như vậy a ~~~”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể làm như thật lên tiếng “Đúng”, vì thế, Thịnh Vị Ương liền yên lặng đào lỗ đất.
Chờ khi Hoàng Phủ Bạc Ái đi ra từ toilet, Thịnh Vị Ương đang cười đến nhe răng trợn mắt nhìn anh, mắt đào hoa sáng lấp lánh tuôn ra tinh quang --
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên kéo một cái, còn chưa kịp ngăn cản, liền nghe thấy một tiếng vô cùng tà ác sâu kín của Thịnh Vị Ương,
“Bạc Ái tiểu công trúa ~~~”
……
Đột nhiên, cả người Hoàng Phủ Bạc Ái run lên, nháy mắt nổi da gà, suýt cởi giày trực tiếp ném bay qua, cắn răng rít gào,
“Con nhóc ngu xuẩn, câm miệng!”
Anh liền biết chiều nay mấy cô gái này ở phòng khách cười đến giống như nổi điên, khẳng định có quan hệ với anh!
Thịnh Vị Ương lại nhìn ảnh chụp trên màn hình di động, nhịn không được vỗ bản cười ầm lên.
Đây là chiều nay lúc ở phòng khách xem TV Tiểu Ý đã gửi cho cô, là Hoàng Phủ Bạc Ái lúc nhỏ, mới năm tuổi, ăn mặc một váy công chúa quý tộc hồng nhạt, trên chân còn là một đôi vớ trắng viền hoa nhỏ nữa, khuôn mặt nhỏ bóng loáng thấu hồng thấu hồng.