“Nghe Tiểu Ý nói đó là trừng phạt anh đánh cuộc thua em ấy, quả nhiên là em gái ruột nha! Bộ dáng anh mặc váy hoa đó còn có ai xem qua, E nhìn thấy không?”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái,
“Lão già đáng chết kia suýt đánh chết anh! Đuổi theo đánh trong vườn hoa!”
“Phốc……” Thịnh Vị Ương thực không phúc hậu cười ra tiếng.
Nhìn vẻ mặt hung tàn muốn giết người của Hoàng Phủ Bạc Ái, Thịnh Vị Ương yên lặng chôn bả vai run rẩy ở trong lồng ngực của anh.
Nghĩ thầm, ừ, lão tử ấy nhất định cũng là ruột thịt.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái bắt lấy tay cô,
“Xóa ảnh chụp cho anh.”
“Không xóa, em muốn giữ lại.”
“Giữ cái gì mà giữ!” Hoàng Phủ Bạc Ái chợt rống lên, “Lão tử lại không chết!”
Thịnh Vị Ương lại ù tai, hơi thở mong manh đỡ trán, chuyện này có liên quan gì đến chết chứ? Quả nhiên có sự khác nhau mà……
“Anh lại chưa thấy qua bộ dáng khi còn nhỏ của anh, giữ lại để tưởng tượng.”
“Không cần tưởng tượng, em sinh cho anh một đứa con trai là được, tùy tiện giày vò, xoa tròn nắn dẹp đều được.”
“Em mới không đâu! Em là mẹ ruột, sinh một tá đứa bé em cũng muốn mỗi ngày trang điểm thành tiểu công trúa phấn nộn nha, ha ha ha……”
Thịnh Vị Ương đang đá chân cười tà tứ, đột nhiên, khóe miệng cứng đờ, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được chính mình vừa mới nói cái gì!
Cái gì…… Sinh con trai á!
Cô lại có thể cứ như vậy nhảy vào hố to anh đào tốt! Không có một tia phòng bị……
Dưới ánh đèn hoa lệ --
Đường nét tuyệt sắc của người đàn ông càng thêm thâm thúy.
Trong đôi mắt nhướng lên mà ánh sáng mị hoặc, môi mỏng khẽ mím, ý cười như ma, càng không kiêng nể gì sáng quắc nhìn cô.