“Kiệt Hận Thiên, trước nay tớ đều không có nghĩ tới muốn mất đi cậu.”
Không chờ Kiệt Hận Thiên phản ứng kịp, Thịnh Vị Ương đã túm cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái đi ra cửa hàng thức ăn nhanh.
Trên sàn nhà, nước ngọt đánh nghiêng đã chảy đầy đất, “tạch tạch” bọt bốc lên cũng vỡ hoàn toàn.
Ngoài cửa kính pha lê, truyền đến một tiếng vang nhấn ga, chiếc xe thể thao Maserati vẫn luôn ngừng ở cửa của cửa hàng thức ăn nhanh nghênh ngang lái đi.
Sống lưng Kiệt Hận Thiên cứng đờ!
Đột nhiên dương cánh tay, quyền đầu nắm chặt cứng rắn nện ở trên vách tường bên cạnh! Ngay sau đó lại là một quyền!
Nháy mắt, tràn ra từng đạo vết thương dữ tợn.
Máu loãng dọc theo khe hở ngón tay thon dài chảy xuống, rơi ở trên sàn nhà chất mộc, thậm chí có chút nhìn thấy ghê người……
Vừa rồi, anh tỏ tình Ương Ương.
Nhưng mà, cô lại nói, cô yêu Hoàng Phủ Bạc Ái.
……
Trong tiệm đồ ngọt đối diện, hai người đàn ông nào đó nhìn xe Maserati vọt đi như một cơn gió, ăn ý liếc nhau, Hoàng Phủ cứ như vậy vứt bỏ bọn họ.
Sở Nam Xuyên dùng sức đấm ngực gào,
“Cứ như vậy kết thúc!
Lão tử ăn nhiều bánh kem như vậy, chỉ vì xem vở tuồng Hoàng Phủ và Kiệt Hận Thiên sống mái đánh nhau một trận! Lại có thể cứ như vậy kết thúc trong hoà bình! Sao có thể kết thúc hoà bình như vậy chứ!
Ngao ngao……”
Kỳ Mộ Phi liếc mắt nhìn một cái,
“Có Thịnh Vị Ương ở đó, Hoàng Phủ và Kiệt Hận Thiên đánh không nổi.”