Thịnh Vị Ương vẫn luôn ở trạng thái tư duy thả trôi, trong đầu nhớ lại lời vừa rồi Kiệt Hận Thiên nói với cô ở cửa hàng thức ăn nhanh.
Kiệt Hận Thiên hỏi cô,
“Ương Ương, cho nên em lựa chọn Hoàng Phủ Bạc Ái, lựa chọn mất đi anh sao?” --
Nhưng mà, giống như cô nói vậy, cô trước nay đều không có nghĩ tới muốn mất đi anh ta……
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó càng hung lệ cắn răng một cái!
Con báo nhỏ đáng chết này! Cho rằng anh chết rồi sao! Lại dám muốn người đàn ông khác ở trước mặt anh! Lại còn có biểu tình thương tâm khổ sở như vậy! Là bởi vì Kiệt Hận Thiên kia ư?
……
Hoàng Phủ Bạc Ái ở trong lòng rít gào.
Mẹ nó **! Anh đúng là không nên đáp ứng cho cô đi theo Kiệt Hận Thiên ăn cơm chết tiệt gì đó!
Mí mắt Hoàng Phủ Bạc Ái “Thình thịch” ngoan lệ nhảy một chút, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, chợt quát,
“Cô nhóc ngu xuẩn!”
Thịnh Vị Ương đột nhiên cả kinh, lúc này mới hồi thần, phút chốc xoay khuôn mặt nhỏ qua,
Kiệt Hận Thiên lại có thể còn có một em trai song bào thai!
Khó trách một năm trước chuyện buôn lậu súng ống đạn dược ở vùng Trung Đông, thủ hạ của anh chính mắt nhìn thấy Kiệt Hận Thiên rõ ràng bị trọng thương đến sắp chết, nhưng ngày hôm sau lại có thể còn đúng giờ xuất hiện ở cao ốc tập đoàn Kiệt thị.
Cho nên, một năm này đều là Kiệt Hận Thiên giả trang thành Kiệt Hữu Thiên - em trai của anh ta ở bên con báo nhỏ, Kiệt Hận Thiên…… yêu cô!