“Đúng rồi, Hoàng Phủ, ngày hôm qua cha cậu và cha tôi cùng nhau ăn cơm.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm liếc nhìn một cái,
“Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.”
……
Quý Diệc Thừa yên lặng khóe mắt quay cuồng bốn mươi độ về phía trước, vô nghĩa, cha cậu không liên quan tới cậu sao? Khóe miệng run rẩy nói,
“Cha cậu và cha tôi cùng nhau mắng hai chúng ta.”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái cũng run rẩy theo một chút, trong đầu hai thằng con trai đồng thời tự động hiện lên hình ảnh hai lão cha vừa ăn cơm vừa mắng chính mình.
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng hừ một tiếng,
“Vậy hai lão tử của chúng ta không có lật bàn ăn lên sao?” --
“Suýt lật rồi!” Quý Diệc Thừa đấm ngực ngao ngao gào thét, “Tôi nhất định không phải con ruột của cha tôi a……”