Hoàng Phủ Bạc Ái xoay lưng ghế qua, Thịnh Vị Ương đã nhón chân nhảy vào, trong tay còn bưng một ly cà phê ướp lạnh.
Thịnh Vị Ương đi đến trước mặt anh, đặt cà phê ở trên bàn sách, rất cô gái nhỏ hỏi,
“Ba tuổi, có phải em làm ồn đến anh không?”
Nói xong, Thịnh Vị Ương xoay người muốn đi.
Lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái một phát bắt được cổ tay nhỏ kia, gắt gao giữ chặt tay nhỏ của cô, dùng sức kéo một cái, liền ngã vào trong lòng ngực cường thế của anh.
“Thật dối trá!” Hoàng Phủ Bạc Ái dùng sức xoa xoa tóc dài mềm mại của cô, không lưu tình chút nào hủy đi cái bục của cô.
Thịnh Vị Ương thuần lương chớp mắt,
“Em thấy anh suy nghĩ vấn đề suy nghĩ đến nghiêm túc như vậy, vậy không phải đã quấy rầy anh ư!”
“Em cút đi!” Hoàng Phủ Bạc Ái khinh thường trợn trắng mắt, nâng eo Thịnh Vị Ương để cô càng ngồi vững chắc ở trên đùi của mình, “Đã quấy rầy đến ta.”
……
Thịnh Vị Ương lắc lư hai cái chân mảnh khảnh, bưng cà phê ướp lạnh lên đút đến bên miệng Hoàng Phủ Bạc Ái.
Hoàng Phủ Bạc Ái uống một ngụm, thực lãnh diễm liếc mắt một cái,
“Nói, chuyện gì.”
Thịnh Vị Ương trừng tròng mắt, kích động đến trực tiếp kêu gào,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh không thể đặc biệt cho rằng em tới đây đưa cà phê cho anh sao! Ở trong mắt anh, em chính là kẻ nịnh hót như vậy à? Người ta --”
“Ừ.” Hoàng Phủ Bạc Ái càng không lưu tình chọc thủng mặt phúc hắc của con báo nhỏ nào đó, “Mông em vểnh lên một chút thì anh liền biết em muốn phóng cái rắm gì rồi.”
Khóe môi Thịnh Vị Ương run rẩy một cái, yên lặng nhìn trời!
Quý tộc hoàng gia Anh quốc đâu rồi hả!
Sao tên này có thể thô tục a thô tục như vậy chứ……