Nói xong, vung đầu, kéo Nam Tiểu Tố liền đi rồi, Bạc Tứ theo ở phía sau còn giống như rút gân run rẩy bả vai ngao ngao gào,
“Thiếu phu nhân, tôi thề sống chết đều muốn lăn lộn với cô nha……”
……
Hết thảy này, tất cả đều bị người phụ nữ cách đó không xa nhìn ở trong mắt, mắt hạnh lạnh lùng nhướng lên, nghiêng người ra lệnh với thủ hạ bên cạnh nói,
“Mang người phụ nữ đó lại đây cho tôi.”
“Vâng, nhị tiểu thư.”
Thịnh Mạt Ly còn đang điên cuồng chửi rủa,
“Thịnh Vị Ương, cô - người phụ nữ không biết xấu hổ này……”
Thịnh Mạt Ly như thế nào cũng không nghĩ đến Thịnh Vị Ương lại có thể có thể câu dẫn được Hoàng Phủ thiếu gia, lắc mình biến hoá, thành thiếu phu nhân Hoàng Phủ đế quốc!
Mà Thịnh Mạt Ly đã quen cuộc sống của đại tiểu thư, sau khi nhà họ Thịnh phá sản, bởi vì chịu đựng không được ngày tháng nghèo hèn, mấy ngày nay thậm chí đi quán bar câu dẫn những đám con nhà giàu đó, không tiếc dùng thân thể của mình, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống gọi là xa xỉ hoa lệ.
Trời biết cô có bao nhiêu đố kỵ với Thịnh Vị Ương!
Rốt cuộc chỗ nào của cô kém hơn Thịnh Vị Ương! Vì sao thậm chí cho tới bây giờ, Lục Bắc Huân vẫn còn si ngốc mê luyến Thịnh Vị Ương chứ!
……
Sắc mặt ác ngoan của người phụ nữ nổi lên lòng đố kị càng điên cuồng hơn,
“Thịnh Vị Ương, cô chờ đó cho tôi, tôi……”
Đột nhiên, sắc mặt dữ tợn của Thịnh Mạt Ly cứng đờ, có chút hoảng sợ nhìn hai người đàn ông mặc tây trang xuất hiện trước mặt.