Thịnh Vị Ương bỗng chốc ngẩn ra, an tĩnh nhìn người đàn ông ở trước mắt đang nâng chân cô nhẹ nhàng thổi khí.
Ánh trăng trắng nhạt chiếu lên sườn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của anh, chiếc khuyên tai chui máu trên tai trái lóe lên ánh sáng mê hoặc, cực kỳ giống vương tử Vampire chấu Âu cổ, tà mị mà gợi cảm, cực kỳ mê người.
Cô chính là bị anh dụ hoặc như vậy đi!
Bá đạo ôn nhu như thế……
Hóa ra, câu nói kia là chân thực.
Một người nợ bạn, sẽ luôn có một người khác trả lại cho bạn, bao gồm tình yêu.
Người này, cô tìm được rồi.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nâng hàm dưới, lại dùng sức xoa xoa lúm đồng tiền xinh đẹp của cô, giọng nói từ tính lạnh lẽo cực kỳ bá đạo,
“Ngoan, giống như vậy, về sau phát hoa si liền phát với anh.”
“Cút.” Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương đỏ lên, vươn tay vỗ rớt cánh tay của anh, “Không biết xấu hổ!”
Lỗ mũi Hoàng Phủ Bạc Ái hừ một tiếng, tiếp tục thổi khí lạnh lên gót chân của cô, dôi mắt nhíu lại hơi lóe lên một chút.
Bên cạnh lại có một ít người tản bộ buổi tối đi qua, sôi nổi quay đầu lại nhìn, đều mím miệng mỉm cười thiện lương.
Hai má Thịnh Vị Ương đỏ hồng, rụt rụt cổ chân,
"Được rồi, ba tuổi, em không đau, chúng ta về nhà đi.”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày, lãnh diễm đảo qua, mọi người qua đường nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ở trong lòng đồng thời thầm nghĩ vừa rồi ánh mắt của người đàn ông này còn rất ôn nhu, lập tức lại trở nên thật đáng sợ.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại nhìn về phía Thịnh Vị Ương, ngữ khí khinh thường lại kiêu ngạo,