“Em là người đầu tiên dám nằm ở trên lưng của anh.”
Thịnh Vị Ương cả kinh, cười nói,
“Vậy em là người phụ nữ đầu tiên được anh cõng sao?”
“Vô nghĩa.” Hoàng Phủ Bạc Ái dùng vẻ mặt nhìn heo.
Trên đời này người có thể kiêu ngạo ra lệnh Hoàng Phủ thiếu gia cõng, ngoại trừ bà xã khoe khoang của anh, những người khác mượn mười vạn cái lá gan cũng không dám!
--
“Vậy em chính là mối tình đầu của anh rồi?”
Thịnh Vị Ương cười đến tựa như con mèo nhỏ trộm tanh, mắt to thủy linh trực tiếp nhìn chằm chằm anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái nghiêng mặt, Thịnh Vị Ương nhìn thấy bên tai anh hơi phiếm hồng, thình lình lại rít gào rống,
“Em cho rằng đều giống như em vừa có bạn trai cũ lại có bạn tốt sao!”
……
Tuy rằng toàn thế giới này có vô số phụ nữ điên cuồng yêu Bạc Ái thiếu gia của Hoàng Phủ đế quốc, nhưng trên thực tế phụ nữ bên người Hoàng Phủ Bạc Ái quả thực ít đến đáng thương, ngoại trừ mẹ anh, em gáo, còn có công chúa Iris gọi là thanh mai từ nhỏ, thật sự liền không có phụ nữ khác.
Cho nên, cô là mối tình đầu của anh.
Thịnh Vị Ương mừng rỡ đầu quả tim đều bay lên, giống như toát ra vô số bong bóng bảy sắc cầu vồng.
Nhìn sườn mặt tức giận không được tự nhiên của người đàn ông, Thịnh Vị Ương cười xấu xa, đáy mắt xẹt qua một tia sáng giảo hoạt, lại gật đầu giống như gà mổ thóc,
“Ai biểu em lớn lên xinh đẹp đáng yêu như vậy chứ, từ nhỏ đến lớn đều được người thích.”
Nói xong, cái miệng nhỏ khẽ mím, đuôi lông mày nhếch lên, phải gọi là vừa vô tội lại ngây thơ nha.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến khóe mắt đều hận không thể co rút lại, không ngừng nghiến răng, còn từ nhỏ đến lớn!
Lại nghĩ đến Kiệt Hận Thiên và Lục Bắc Huân, còn có Lạc Trạch từ sau tiệc tối nhà họ Dạ lần trước liền vẫn luôn nằm ở bệnh viện, tất cả đều khao khát bắt lấy con báo nhỏ của anh!