Khóe môi run rẩy một cái, suýt tát một cái lên ót của anh, bầu không khí lãng mạn như vậy, liền không thể phối hợp lừa tình với anh trong chốc lát sao! Quả nhiên là quỷ ấu trĩ EQ thấp!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái xác thật không nghe hiểu ý tứ câu nói vừa rồi, nhưng đại khái biết có quan hệ với anh, nâng bàn tay lại đánh mông cô, ngữ khí ác bá,
“Giải thích.”
Thịnh Vị Ương nghĩ nghĩ, cằm cọ ở trên vai anh nói,
“À, dùng kiểu nói bây giờ, đại khái chính là ý tứ ‘ nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu’.”
Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ giật mình, Thịnh Vị Ương ngẩng đầu, rơi vào trong tròng mắt chợt đen nhánh của người đàn ông,
“Không phải chứ! Ba tuổi, anh đừng nói với em những lời này anh đều nghe không hiểu! Như vậy em thật sự sẽ rất khinh bỉ rất khinh bỉ anh……”
Bỗng chốc, Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nhếch môi mỏng, treo lên một độ cong nụ cười cực kỳ sủng nịnh, phản chiếu đường nét tà mị của anh dưới ánh trăng, hoa lệ, mà yêu diễm.
Đột nhiên, Thịnh Vị Ương lại có loại cảm giác giống như cách một thế hệ, thật giống như gặp được một người đàn ông dáng dấp giống như Hoàng Phủ Bạc Ái ở một thời không song song khác.
Một cái nhăn mày một nụ cười của anh, đúng, chính là một câu một cái nhăn mày một nụ cười này, cực kỳ ôn nhu, cực kỳ thâm tình, mê hoặc lòng người……
……
Chờ khi Thịnh Vị Ương phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Bạc Ái vừa đi vừa cúi đầu, hạ một nụ hôn xuống ở trên ấn đường của cô, môi mỏng gợi cảm tràn ra giọng nói từ tính hơi trầm khàn,
“Bà xã, em lại dụ hoặc anh.”
Thịnh Vị Ương lập tức khuôn mặt bạo hồng, vỗ một cái tát qua,
“Ai dụ hoặc anh! Rõ ràng chính là anh dụ hoặc em được không!”
Một giây trước vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó còn đang rối rắm lại bị vợ của anh đánh, địa vị này quả thực là càng ngày càng thấp, nghe được tiếng rít gào của Thịnh Vị Ương, lại có thể trong nháy mắt liền cười đến mặt đầy tà ác,