Mắt thấy sắp té ngã cùng nhau, Lôi Nặc xông lên một phen kéo lấy Hoàng Phủ Bạc Ý, trực tiếp chặn ngang khiêng lên trên vai, Kỳ Mộ Phi cũng đứng ở bên người Nam Tiểu Tố, đỡ ổn thân mình lay động của cô.
Hoàng Phủ Bạc Ý bóp cổ Lôi Nặc oa oa kêu to,
“Lôi Nặc, anh buông tôi xuống! Anh ôm tôi làm gì, tôi còn muốn uống rượu với Tiểu Tố Tố……”
……
Vẻ mặt Lôi Nặc hắc tuyến……
Đôi tay càng bóp chặt lấy hai chân dẫm loạn của Hoàng Phủ Bạc Ý, dương dương cằm với Kỳ Mộ Phi và Sở Nam Xuyên, mí mắt thình thịch thẳng nhảy,
“Tôi đưa Tiểu Ý về.”
Sau đó xoay người đi đến xe thể thao Maybach cách đó không xa.
Sở Nam Xuyên và Kỳ Mộ Phi nhìn nhau, Sở Nam Xuyên cười tà ác đến cực điểm, hô,
“Tiểu Lôi Lôi, nắm chắc cơ hội nha! Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại đâu ~~~”
Lôi Nặc cũng không quay đầu lại, bạo giọng rống mắng,
“Cút!”
Phát động chân ga xe thể thao Maybach, còn có thể nghe thấy đối thoại kiểu rít gào của hai người:
“Lôi Nặc, anh thả tôi xuống xe! Tôi còn muốn uống rượu……”