Thịnh Vị Ương rút tờ khăn giấy, bọc chân giò hun khói rớt trên mặt đất lên, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó dùng vẻ mặt nhìn bệnh tâm thần nhìn người đàn ông bên cạnh trên sô pha.
Rốt cuộc, Thịnh Vị Ương không áp chế đượcc nội tâm kích động, sáng ngời hỏi một câu,
“Anh tới đây làm gì?”
Hoàng Phủ Bạc Ái rất cuồng ngạo thưởng sáu chữ,
“Ăn khuya, xem TV.”
Sau khi đại não Thịnh Vị Ương ngừng khoảng ba giây đồng hồ, liền hoàn toàn kinh hãi! Kinh hách đến tròng mắt hận không thể trừng rớt, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Bạc Ái.
Quả nhiên, thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, câu này nói đến thật sự một chút sai cũng không có……
……
Thịnh Vị Ương ôm chén canh, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, sau đó tiếp tục nói,
“Thiếu gia, anh vẫn là ngồi ở phòng ăn ăn đi, ở chỗ này của tôi, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình ăn khuya của anh.”
Hoàng Phủ Bạc Ái đã gắp một đũa mì sợi, thực ưu nhã ăn hết, ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thành khẩn chân thành chân chó của Thịnh Vị Ương, không lưu tình chút nào vạch trần nói,
“Cô hẳn là muốn nói tôi sẽ ảnh hưởng tâm tình ăn mì của cô.”
Thịnh Vị Ương nghiến răng, thu hồi cười tủm tỉm nơi khóe môi, lại hung ác liếc xéo anh một cái,
“Vốn là vậy!”
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng không để ý đến cô, lại gắp khối chân giò hun khói ăn, quay đầu nhìn về phía màn hình TV tinh thể lỏng siêu lớn.
……
Trong TV đang mở anime manga《 thảm tử lừng danh Conan 》.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại khinh thường liếc mắt nhìn Thịnh Vị Ương một cái, ý tứ rất rõ ràng, cô lại có thể xem TV ngây thơ như vậy, đổi đài.
Thịnh Vị Ương hận không thể sắp bẻ gãy đôi đũa, trực tiếp để điều khiển từ xa ngồi ở phía dưới cái mông mình, dùng sức trừng liếc mắt một cái,
“Anh không thích xem liền về phòng ăn ăn đi!”
Hoàng Phủ Bạc Ái,
“……”
Rốt cuộc Thịnh Vị Ương hả giận một chút.
Nhìn dáng ngồi vững như Thái sơn của người đàn ông, quên đi, tùy anh thôi, rốt cuộc nơi này là nhà của anh, người ta thích ngồi ở chỗ nào thì ngồi ở chỗ đó.
Thịnh Vị Ương tiếp tục xem manga anime, đột nhiên nghe thấy Hoàng Phủ Bạc Ái gọi tên cô,