Trong phòng, Hoàng Phủ Bạc Ái nửa dựa vào trên giường, cầm di động gửi tin nhắn, ghi chú đối tượng gửi đi là “Hoàng Phủ Thí”, sau đó liền ném điện thoại ở trên tủ đầu giường bên cạnh.
Dahnh bạ điện thoại của Hoàng Phủ Bạc Ái rất ít, ghi chú tên đầy đủ của tất cả mọi người, bao gồm lão tử Trụ Vương nhà anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhắm mắt lại, trong chăn tơ tằm, tàn lưu một cổ mùi hương nhàn nhạt, đó là hương vị trên người Thịnh Vị Ương, tựa như sữa bò nóng mang theo vi ngọt, không kiêng nể gì quanh quẩn ở quanh hơi thở.
Dưới ánh đèn hơi mờ tối, mày kiếm lạnh lẽo của người đàn ông nhăn lại một chút, hình dáng yêu nghiệt mơ hồ nổi lên một tầng hồng nhạt, chợt cắn răng, chỉ nghe thấy một tiếng mắng chửi,
“**shi-t!”
Sau đó liền nhảy dựng lên từ trên giường, lập tức vọt vào trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Nước Mỹ, văn phòng tổng giám đốc của cao ốc Hoàng Phủ đế quốc, trợ lý tùy thân cung kính nói,
“Emp, thiếu gia gửi tin nhắn tới.”
Đầu người đàn ông trước bàn làm việc còn chưa nâng lên, ngữ khí lộ ra lãnh diễm, “Anh nói cái gì?”
Trợ lý hít sâu một hơi, “Thiếu gia nói ngài ấy…… kết hôn.”
Lúc này mới chịu ngẩng đầu.
Hình dáng hoàn mỹ thâm thúy, quả thực cực kỳ giống Hoàng Phủ Bạc Ái hai mươi năm sau, nếu không phải giữa ánh mắt lộ ra mị lực đặc biệt mà người đàn ông thành thục mới có, hai cha con gần như giống nhau như đúc.
Hoàng Phủ Thí, cha ruột của Hoàng Phủ Bạc Ái, đế vương chân chính của Hoàng Phủ đế quốc, mọi người gọi là Emp ( hoàng đế).
Hoàng Phủ Thí lại hỏi trợ lý, “Hôm nay là ngày cá tháng tư?”
Trợ lý lắc đầu, “Không phải.”
Người đàn ông vô cùng ghét bỏ vung tay, “Dám đùa giỡn lãotử, hừ, tiểu tử thúi lại ngứa da.”