Hàng Vật

Chương 51: Vòng tay



Thời gian tạm lùi lại một đoạn.

Sau khi ngồi ở ghế dài của công viên một lúc, cuối cùng Trần Mạn cũng kìm được cơn buồn nôn cuộn trào trong dạ dày của mình.

Cô lại ngồi đợi trên ghế một lúc nữa nhưng không thấy Thời Thiên Ẩm quay lại cho nên tự mình đến quầy bán đồ ăn vặt cách đó không xa để mua nước uống.

Cuối tuần, công viên giải trí có rất nhiều người.

Cô xếp hàng một lúc rất lâu mới mua được hai chai nước.

Đến khi Trần Mạn mang hai chai nước này quay lại vị trí, thời gian cũng đã trôi qua 20' nhưng bóng dáng Thời Thiên Ẩm vẫn chẳng thấy đâu.

Lúc này, cô không nhịn được lấy di động ra gọi cho Thời Thiên Ẩm.

Nhưng vài tin nhắn qua đi, cùng với hai cuộc gọi vẫn không thấy Thời Thiên Ẩm hồi âm.

Cuối cùng Trần Mạn cũng phát hiện ra điều không đúng.

Thời Thiên Ẩm đâu?

Đúng vào lúc này, di động của cô rung lên, có một tin nhắn được gửi đến.

Trần Mạn còn tưởng là Thời Thiên Ẩm gửi tin nhắn đến, vội vàng mở di động ra, nhưng lại là một dãy số xa lạ.

"Trần Mạn, mày thật không biết xấu hổ. Việc mày lừa gạt hội trưởng sẽ không kết thúc đơn giản như thế đâu! Mày cứ chờ đấy, thứ hai tao sẽ đi tìm mày..."

Uy hiếp bất ngờ xảy đến khiến Trần Mạn cảm thấy mơ hồ.

Sau đó, có rất nhiều hoảng loạn sinh ra trong lòng Trần Mạn.

Cô không muốn đọc dù chỉ một chữ, dãy số xa lạ này cũng xóa luôn; sau đó cô xoay xoay vòng tay của mình.

Cho đến giờ, vòng tay đã mang đến cho cô rất nhiều may mắn và an ủi.

Lúc này đây...... Lúc này đây chắc chắn cũng không ngoại lệ.

Trái tim cô đập thình thịch.

Sự khẩn trương làm mặt cô hiện lên một màu hồng nhạt.

Cô nói cho bản thân: Sự việc sẽ không nằm ngoài dự đoán của mình, uy hiếp kia mình căn bản không cần để ý, người đó không làm được gì mình cả, chỉ ghen ghét mình thôi.

Hội trưởng Hội học sinh thích mình, Thời Thiên Ẩm cũng thích mình.

Bọn họ đều thích mình......

Vòng tay ẩn trong quần áo mang đến cho Trần Mạn sức mạnh to lớn.

Cô dần dần bình tĩnh lại, xoay tròn vòng tay, giống như những lần trước, trong lòng lặng yên ước nguyện:

Anh ấy thích tôi, anh ấy quan tâm tôi, trong mắt của anh ấy chỉ có một mình tôi.

Cho dù cách núi ngăn sông.

Anh ấy đều sẽ tìm cách nhanh nhất để đến trước mặt tôi, ôm lấy tôi!

Dưới quần áo, hạt vòng tay lập lòe ánh đỏ.

Một lượng âm hối thuộc về Vật Kị chậm rãi lan ra toàn chuỗi ngọc...

*

Tuế Văn ôm lấy Thời Thiên Ẩm.

Đủ loại khác thường xuất hiện trên người đối phương, đồng thời rơi vào trong mắt Tuế Văn.

Cơ bắp của đối phương căng chặt, bàn tay ấn lên khung cửa kim loại làm xuất hiện một vài dấu tay.

Hắn thấy đối phương mím chặt môi, khóe miệng run rẩy, hàm dưới cũng cắn chặt, cần cổ thon dài khẩn trương, gân xanh dưới da thịt nổi lên rõ ràng, giống như có một lưỡi dao lạnh lẽ đang cắt sâu vào cổ Thời Thiên Ẩm.

Không cần suy nghĩ nhiều, Tuế Văn lập tức phát hiện sự khổ sở trong cơ thể Thời Thiên Ẩm.

Giờ phút này, trong lòng hắn giống như có ai nắm lấy, vòng tay ôm người càng chặt hơn, một bàn tay chạm lên trán và cổ Thời Thiên Ẩm.

Cần cổ giống như đang bị đao chém kia nóng rực, làm bỏng tay Tuế Văn.

Giọng nói của Tuế Văn đầy lo lắng: "Cậu làm sao thế? Cảm giác thế nào? Không thoải mái ở đâu?"

Hắn đỡ Thời Thiên Ẩm vào phòng, đặt người ngồi lên giường.

Khi muốn làm thêm một bước nữa, để Thời Thiên Ẩm nằm xuống nghỉ ngơi, hắn bỗng nhìn thấy kẹo đường trên tay Thời Thiên Ẩm.

Yêu quái đau đớn đến mức tạo một dấu tay trên khung cửa, thế nhưng kẹo đường mang từ công viên giải trí kia lại không hề hư tổn, xiên tre yếu ớt vẫn còn nguyên, chim nhỏ vẫn yên ổn đậu trên nhánh cây, giang cánh, lấp lánh ánh sáng.

Một cảm giác kì dị xẹt qua trong lòng Tuế Văn.

Nhưng cảm giác nhỏ bé này cũng giống như chim nhỏ bằng đường kia, vừa xuất hiện đã trốn khỏi lòng hắn, chỉ còn lại hai cái lông chim chạm lên mặt hồ phẳng lặng.

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn, Tuế Văn cầm lấy kẹo đường trên tay Thời Thiên Ẩm, cắm vào một chiếc cốc rồi lập tức quay lại bên cạnh Thời Thiên Ẩm.

Đi một vòng rồi vòng lại, Tuế Văn phát hiện trạng thái của Thời Thiên Ẩm lại càng không xong.

Lúc đứng ở cửa, làn da của đối phương vẫn còn sạch sẽ; nhưng hiện tại, mồ hôi tinh mịn xuất hiện trên trán cậu, dần dần hợp lại với nhau, trượt xuống dưới thái dương.

Tuế Văn nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống.

Hắn cầm di động, muốn gọi xe cấp cứu nhưng lại không xác định được có cần thiết hay không, bệnh viện của nhân loại có thể chữa bệnh cho yêu quái không?

Hắn nói: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện?"

Nhưng Thời Thiên Ẩm ngồi ở trên giường lại không có bất kì phản ứng nào.

Tuế Văn hiểu ý đối phương.

Đi bệnh viện cũng không có tác dụng...

Hắn chỉ dừng trong chớp mắt, sau đó lập tức đi đến bên cạnh Thời Thiên Ẩm, đưa tay ấn lên bả vai đối phương.

Hắn không rõ Thời Thiên Ẩm bị làm sao, cũng không biết Thời Thiên Ẩm đang phải chịu đựng loại đau khổ nào, nhưng mà... Hắn có thể tạm thời làm như vậy.

Tuế Văn ngồi cạnh Thời Thiên Ẩm, ôm lấy cậu.

Bàn tay đặt trên vai đối phương dịch đến phía sau lưng.

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng căng chặt của đối phương, một cái, hai cái, mỗi lần đều tràn ngập dịu dàng và trấn an.

Hắn vừa vỗ lưng cho đối phương vừa nói: "Thiên Ẩm, thả lỏng, tôi ở bên cạnh cậu. Tôi ở đây cùng với cậu..."

Hơi thở quen thuộc đến gần, quẩn quanh.

Bàn tay vỗ vỗ sau lưng cậu của Tuế Văn mang theo một luồng sức mạnh khó hiểu, vuốt phẳng những hỗn độn trong lòng cậu.

Thời Thiên Ẩm nhắm mắt lại.

Cậu yên tâm dựa vào cổ Tuế Văn, nhiệt độ cơ thể và hơi thở của đối phương vây quanh cậu.

Trong không khí ấm áp này, tinh thần của cậu dần dần ổn định hơn, bắt đầu có thể phân biệt được...

Bên tai cậu có hai giọng nói.

Một bên là giọng nói thuộc về Tuế Văn - giống như làn gió dịu dàng.

Một bên khác là âm thanh từ đáy lòng, cũng không biết là của ai, nhưng nó giống như một thứ xiềng xích, một bàn tay, mỗi khi vang lên lại làm cậu cảm thấy bị trói buộc và đau đớn.

Cậu nghe thấy âm thanh như khẩn cầu như mê hoặc:

Ngươi muốn quay lại bên cạnh Trần Mạn...

Trở về đi, trở về đi......

Đó là tình cảm chân thành của cả cuộc đời ngươi, trở lại bên cạnh cô ấy, tất cả đau khổ vô tận này mới rời xa ngươi...

"Cút cho ta!"

Một tiếng quát chói tai bỗng vang lên trong căn phòng, gương mặt Thời Thiên Ẩm trở nên dữ tợn, yêu lực không thể khống chế tràn về phía trái tim!

Thứ âm thanh giống như ma chú kia bỗng nhiên im bặt.

Rồi sau đó, một âm thanh khác vang lên trong nhà.

Bàn tay đang vỗ về phía sau lưng Thời Thiên Ẩm dừng lại.



Hắn nhìn về phía vừa phát ra âm thanh – cổ tay Thời Thiên Ẩm.

Trên cổ tay của đối phương, chuỗi vòng hạt đen kia không biết vì sao lại có một hạt bị nứt ra.

Hắn mơ hồ... Cảm thấy một luồng sức mạnh tối tăm thoát ra khỏi khe nứt này.

Sức mạnh hắc ám chợt lướt qua.

Tuế Văn không chắc chắn hoàn toàn cảm giác vừa rồi của mình có đúng không.

Nhưng điều này cũng không làm trở ngại việc hắn nhận ra cái vòng tay này không ổn, hắn lập tức tháo vòng tay này ra khỏi tay Thời Thiên Ẩm.

Hắn cầm vòng tay soi dưới ánh mặt trời một lúc.

Trong hạt châu màu đen vẫn cất giấu màu đỏ nhàn nhạt như trước, trừ viên vừa bị nứt, những viên khác không khác gì lúc đầu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Đại Sư Linh Châu

3. Năm Tháng Yêu Thương

4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

=====================================

Hắn tiếp tục cảm ứng nhưng vẫn không phát hiện ra Vật Kị như trước.

Cảm giác tối tăm vừa rồi giống như do tinh thần của hắn không tập trung nên xuất hiện ảo giác vậy.

Tuế Văn xoay xoay vòng tay, trầm ngâm không có kết luận. Sau đó hắn lại quay đầu hỏi Thời Thiên Ẩm: "Hiện giờ cảm thấy thế nào? Có ổn hơn không?"

Thời Thiên Ẩm vẫn đang dựa vào vai Tuế Văn.

Tuế Văn vừa quay đầu, bờ môi của hắn chỉ còn cách lỗ tai đối phương một khoảng.

Khi nói chuyện, hơi thở nhàn nhạt cũng quét qua tai Thời Thiên Ẩm, buồn buồn, nong nóng.

Vành tai mẫn cảm của Thời Thiên ẩm hơi run lên, như lông chim nhẹ động.

Cậu cảm thấy không đúng lắm, muốn ngồi thẳng người dậy, nhưng cảm giác hiện giờ lại an nhàn thoải mái giống như khi cậu nằm trong tổ chim của mình, cho nên cậu do dự, giống như không muốn rời khỏi cổ Tuế Văn, lại càng muốn dựa cả người vào Tuế Văn, cọ cọ lên cổ Tuế Văn.

Tuế Văn hiểu lầm.

Hắn cho rằng đối phương vẫn còn rất đau, lần thử hai ngẩng đầu, xoa xoa cổ và gáy Thời Thiên Ẩm, sau đó lại vỗ nhẹ, mỗi một động tác đều ẩn chứa rất nhiều lo lắng và an ủi.

"Vẫn rất đau à?"

Thời Thiên Ẩm lắc đầu: "Không có việc gì."

Tuế Văn: "Hoàn toàn không đau nữa?"

Thời Thiên Ẩm: "Hoàn toàn không đau nữa."

Không có việc gì là tốt rồi.

Tuế Văn đẩy Thời Thiên Ẩm ra, hơi di chuyển người về phía sau, vừa rồi hai người quá thân cận, tư thế rất mập mờ, vị trí này vừa tốt.

Thời Thiên Ẩm: "......"

Ánh mắt cậu nhìn Tuế Văn thay đổi: Ta nói không đau, ngươi lập tức tách ra?

Tuế Văn không nhận ra ánh mắt thay đổi của Thời Thiên Ẩm, nói: "Tôi muốn hỏi một vấn đề..."

Thời Thiên Ẩm ngắt lời Tuế Văn: "Thật ra vẫn đau."

Tuế Văn: "......" Hắn nghi ngờ, "Không phải cậu vừa nói..."

Thời Thiên Ẩm kiên định nói: "Vẫn hơi đau."

Tuế Văn nhìn Thời Thiên Ẩm một lúc, tuy rằng cảm thấy hơi lạ nhưng hắn vẫn ngồi lại chỗ cũ một lần nữa, xoa xoa đầu và cổ Thời Thiên Ẩm: "Như thế này có đỡ hơn không?"

Thời Thiên Ẩm: "Có."

Tuế Văn tiếp tục: "Vậy tôi muốn hỏi một vấn đề..."

Trong lúc nói chuyện, hắn không chú ý, động tác trong tay dừng lại.

Thời Thiên Ẩm lập tức: "Ưm."

Đây là kêu rên phải không?

Nhưng vừa rồi, trong lúc đau đớn nhất đối phương cũng không rên một tiếng, vì sao mà bây giờ lại...

Lần thứ hai Tuế Văn tạm dừng, hắn nhìn Thời Thiên Ẩm, trong lòng thoáng nghi ngờ.

Nhưng mặc dù có nghi ngờ, Tuế Văn vẫn nâng tay lên, chậm rãi xoa cổ cho yêu quái, cố hết sức trấn an yêu quái, lần thứ ba lên tiếng.

Lúc này hắn đã có thể nói hết câu: "Tôi muốn hỏi một câu. Thiên Ẩm, bình thường cậu có đeo đồ trang sức không?"

Thời Thiên Ẩm im lặng, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Tuế Văn: "... Vì sao ta lại muốn đeo đồ trang sức?"

Tuế Văn: "Vậy vì sao cậu lại luôn đeo chiếc vòng tay này không tháo xuống?"

Hắn vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra, trong đó là chiếc vòng tay với những hạt châu màu đen kia.

Thời Thiên Ẩm nhất thời không nói gì, cậu cũng không biết vì sao mình vẫn luôn đeo chiếc vòng tay này.

Tuế Văn lại nói: "Nếu hiện tại cho cậu chọn, cậu có đeo chiếc vòng tay này nữa không?"

Thời Thiên Ẩm khẳng định: "Không."

Tuế Văn: "Cho dù là Trần Mạn đưa?"

Thời Thiên Ẩm khẳng định lại một lần nữa: "Không."

"Vậy cậu" Tuế Văn lại chầm chậm hỏi: "Hiện giờ còn muốn gặp Trần Mạn không?"

Yên tĩnh trong thoáng chốc.

Thời Thiên Ẩm đã hiểu, cậu bình tĩnh trả lời: "Không muốn."

Ba câu hỏi liên tiếp, ba câu trả lời liên tiếp đều nằm trong dự đoán.

Sự việc đã đến nước này, chân tướng đã hiện lên rõ ràng sinh động.

Tuế Văn nhìn Thời Thiên Ẩm, hắn đang muốn nói chuyện, Thời Thiên Ẩm đã ngồi thẳng người, chậm rãi rút đao ra.

Cậu không có bất kì biểu hiện nào của sự phẫn nộ, chỉ đặt trường đao trắng như tuyết lên đầu gối, tỉ mỉ đánh giá. Bình tĩnh ấp ủ, bão táp cũng ấp ủ.

Tuế Văn nhìn Thời Thiên Ẩm, có hơi rợn người, hắn muốn nói gì đó lại nghe thấy chuông điện thoại của Thời Thiên Ẩm vang lên.

Thời Thiên Ẩm thoáng dừng lại, rút tay ra, lấy di động trong túi, đặt lên giường.

Hai người cùng nhìn về phía di động.

Màn hình di động sáng lên, bên trên là tin nhắn mới của Trần Mạn...

Cổ tay Thời Thiên Ẩm khẽ cử động, trường đao chém thẳng về phía di động!

Trước khi đao hạ xuống một giây, Tuế Văn giữ người lại: "Khoan đã, bình tĩnh đã, để tôi xem cô ấy nói gì đã rồi cậu hãy chém!"

Đao nhỏ ngừng lại cách màn hình 1 tấc.

Tuế Văn nhanh chóng cứu di động về từ lưỡi đao của Thời Thiên Ẩm.

Hắn đọc tin nhắn của Trần Mạn.

Tin nhắn được chia làm hai giai đoạn, một phần được nhắn vào 10' trước, một phần là hiện tại.

Trần Mạn: "Thiên Ẩm, anh đang ở đâu?"

Trần Mạn: "Em vẫn đang đợi anh ở chỗ cũ."

Trần Mạn: "Anh làm sao thế?"

Trần Mạn: "Em gọi điện cho anh nhưng không thấy bắt máy."

Sau đó.



Trần Mạn: "Thiên Ẩm, anh không sao chứ?"

Tuế Văn nhìn màn hình một lúc, sau đó đặt di động sang một bên, nói với Thời Thiên Ẩm: "Cậu có cảm thấy yêu lực trên người Trần Mạn hoặc là cái vòng tay này không?"

Thời Thiên Ẩm trả lời đơn giản: "Không."

Tuế Văn lại nói: "Vừa rồi tôi cảm thấy có lực lượng của Vật Kị trong cái vòng tay này, không phải là ảo giác. Tuy không biết chuỗi vòng tay này làm cách nào lại có thể che giấu lực lượng âm hối của mình... Nhưng chắc chắn nó là Vật Kị có thể khống chế nhân tâm."

"Trần Mạn," Tuế Văn cân nhắc từng câu từng chữ, "Hẳn là dùng chuỗi hạt này để khống chế cậu, làm cậu thích cô ấy... Nhưng hiện tại cậu đừng đi chém cô ấy vội."

Tuế Văn thấy Thời Thiên Ẩm lại cầm đao nhỏ lên, nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

"Chúng ta cần biết rõ chuyện cụ thể của chuỗi vòng tay này. Cậu đọc tin nhắn cuối cùng của Trần Mạn xem, cô ấy cũng cảm thấy không ổn, đang bối rối muốn thử cậu..."

Hắn vừa nói, vừa lập ra một kế hoạch trong đầu.

Không đợi Thời Thiên Ẩm trả lời, hắn đã cầm di động trên giường lên.

Hắn gõ một hàng chữ trả lời cho Trần Mạn: "Vừa rồi bỗng nhiên thấy đau đầu, hiện tại khá hơn nhiều rồi."

Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu, Trần Mạnh đã nhắn lại: "Anh có khỏe không? Anh ở đâu, em đến gặp anh?"

Tuế Văn: "Đỡ hơn nhiều rồi, không cần đến đây đâu, ngày mai chúng ta gặp nhau ở trường."

Trần Mạn: "Được, ngày mai gặp."

Nhận được tin nhắn này, Tuế Văn đưa di động cho Thời Thiên Ẩm.

Ngay sau đó hắn cầm lấy vòng tay, định đeo vào tay mình.

Thời Thiên Ẩm cảnh giác ngăn lại, không cho Tuế Văn đeo vòng tay: "Ngươi muốn làm gì?"

Tuế Văn giải thích: "Tôi muốn tự mình nếm trải xem nó khống chế cậu như thế nào."

Bàn tay cản lại Tuế Văn của Thời Thiên Ẩm lập tức cứng lại.

Tuế Văn nhân cơ hội này, linh hoạt né tránh ngăn cản của Thời Thiên Ẩm, đeo vòng tay lên cổ tay, lại hơi mỉm cười với Thời Thiên Ẩm: "Sau đó lại đánh cho cái Vật Kị này tàn phế, báo thù cho cậu."

Tuế Văn nhìn vòng tay trên cổ tay mình.

Nhưng dưới nụ cười kia, hắn thật sự cảm thấy khó chịu.

Nếu chim nhỏ nhà tôi thật sự gặp được người mình thích thì không nói làm gì.

Kết quả lại có người lợi dụng Vật Kị lừa gạt chim nhỏ của tôi...

"Không cần ngươi báo thù thay ta." Thời Thiên Ẩm trầm giọng nói, "Nếu như ngươi cũng bị nàng mê hoặc thì phải làm thế nào bây giờ?"

Tuế Văn: "Nếu như đến lúc đó thì lại phải cần đến cậu rồi."

Thời Thiên Ẩm: "Ta?"

Nhìn vào tình huống của Thời Thiên Ẩm trong thời gian này là có thể hiểu được.

Cái Vật Kị này ngoại trừ khả năng mê hoặc nhân tâm ra thì cũng không có bao nhiêu lực sát thương. Còn phần mê hoặc nhân tâm, tìm được nó rồi cũng sẽ có cách phá giải dễ dàng – chỉ cần tháo cái vật này ra là được.

Vấn đề duy nhất bây giờ là Vật Kị trên vòng tay này cũng không phải luôn luôn xuất hiện. Phần lớn nó đều co đầu rụt cổ chẳng thấy tăm hơi.

Khi không tồn tại Vật Kị, chiếc vòng tay này chỉ là một chiếc vòng tay bình thường; chỉ khi Vật Kị xuất hiện, chiếc vòng tay này mới có khả năng mê hoặc nhân tâm.

Nắm giữ Vật Kị này tất nhiên là Trần Mạn.

Điều hắn phải làm là dụ Trần Mạn lộ ra.

Tuế Văn mô tả cẩn thận cho Thời Thiên Ẩm: "Thiên Ẩm, ngày mai chúng ta đi gặp Trần Mạn, nhưng cậu hãy nấp mình đi. Trần Mạn muốn khống chế tôi thì sẽ phải dùng đến Vật Kị. Khi Vật Kị xuất hiện, cậu lập tức lấy vòng tay ra khỏi cổ tay tôi... Đến lúc đó, tôi sẽ điều khiển Hình Linh hàng phục Vật Kị này."

Cái loại lực lượng bắt nạt Thời Thiên Ẩm, còn làm Thời Thiên Ẩm đau đớn như thế này.

Tuế Văn nghĩ lại lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn hạ quyết tâm.

Mình không đánh cho nó tàn phế hoàn toàn, mình sẽ không mang họ Tuế nữa!

*

Hôm sau gặp mặt vẫn vào giữa trưa như trước.

Trong hai ngày, thời tiết chuẩn bị chuyển giao giữa thu-đông cũng đã có manh mối, trong vườn trường, mặt cỏ xanh đậm không biết ngả màu vàng úa từ khi nào, lộ ra một mảng mặt đất màu nâu, cùng với lá cây không biết đã rơi về đâu, chỉ còn lại cành nhánh trụi lủi trên các cây đại thụ.

Bây giờ cách thời gian hẹn gặp mặt còn khoảng hơn 10', Trần Mạn đã đến trường, đến dưới con đường cây xanh trong trường, đây là địa điểm cố định khi cô hẹn hò với Thời Thiên Ẩm. Cũng là nơi trước đây cô đã từng hẹn hò với rất nhiều những người khác.

Có điều lúc này cô không có tâm trạng nhàn nhã hưởng thụ như trước, hiện giờ cô tâm sự nặng nề đứng dưới một cành cây trụi lá, nghĩ đến cuộc hẹn sắp đến.

Thời Thiên Ẩm thật sự quá kì lạ...

Được rồi, không cần tiếp tục chơi với anh ta nữa.

Chờ lát nữa gặp anh ta rồi, mình sẽ đòi lại vòng tay, nhìn xem có thể sửa lại hạt vòng đã bị nứt ra không, cũng không biết hạt châu bị nứt này có tạo thành ảnh hưởng gì không...

Đang nghĩ, phía cuối con đường xuất hiện bóng dáng quen thuộc.

Trần Mạn không để ý liếc mắt nhìn về phía trước một cái, nhìn thấy người mình đã từng gặp vài lần – Tuế Văn.

Sao Tuế Văn lại đến đây?

Cô nhíu mày, nhưng cũng không quá để ý, vẫn đứng tại chỗ không có hành động gì.

Cho đến khi Tuế Văn đi thẳng đến trước mặt cô, sau đó dừng lại không đi tiếp nữa.

Tuế Văn đứng cách Trần Mạn khoảng hai bước chân.

Hắn chăm chú nhìn Trần Mạn, sau đó chợt lên tiếng, giọng nói dịu dàng như chảy ra nước: "Mạn Mạn, anh thích em."

Giống như tiếng sét đánh trong bầu trời quang đãng, Trần Mạn khó nén được sự kinh ngạc: "Anh đang nói gì?"

Tuế Văn tiếp tục nói: "Mạn Mạn, anh đã suy nghĩ rất lâu, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, hình bóng của em đã in sâu trong tâm trí anh, anh không có cách nào quên được em. Thời Thiên Ẩm cũng không thích hợp với em, anh mới là người thích hợp."

Trần Mạn không để ý đến lời tỏ tình của Tuế Văn.

Ánh mắt cô di chuyển xuống phía dưới, nhìn chằm chằm vào cổ tay Tuế Văn, ngay sau đó đã tìm được vật mình muốn tìm.

Vòng tay vốn dĩ nên nằm trên tay Thời Thiên Ẩm, hiện giờ lại đang ở trên tay của Tuế Văn!

Chuyện này là vì sao?

Chẳng lẽ hôm qua hạt ngọc bị vỡ là vì chuyển từ tay của Thời Thiên Ẩm sang tay Tuế Văn, do thay đổi người?

Trần Mạn giống như lạc vào mây mù.

Nhưng mặc kệ là vì lý do gì, vòng tay cũng đã bị nứt một viên.

Trần Mạn thấy rất đau lòng.

Cô không muốn tiếp tục dây dưa với hai người này nữa, hai người này quá kì quái!

Cô dịu dàng nói với Tuế Văn: "Cảm ơn. Em có một yêu cầu, anh có thể đồng ý với em không?"

Tuế Văn: "Yêu cầu gì?"

Trần Mạn: "Trả lại vòng tay cho em được không? Nó có ý nghĩa rất lớn đối với em."

Nói xong, cô vươn tay về phía Tuế Văn, chờ Tuế Văn trả lại đồ cho mình.

Nhưng việc xảy ra lại không nằm trong dự kiến của cô, nam sinh vừa rồi còn tình sâu ý trọng không giao đồ cho mình, ngược lại, anh ta lại lộ ra vẻ khó xử.

Tất cả đang theo đúng kế hoạch.

Tuế Văn lộ ra biểu tình khó xử: "Mạn Mạn, anh muốn ở bên em, cũng muốn có đồ vật của em..."

Hắn vừa nói vừa cẩn thận nhìn mỗi một biểu tình, mỗi một biến hóa của Trần Mạn.

Cùng lúc hắn từ chối, Trần Mạn, giấu cổ tay ra phía sau lưng, cánh tay của cô cũng căng lên.

Nhẹ nhàng cử động.

Ánh mắt Tuế Văn dừng lại.

Đó chính là tư thế cầm lấy cổ tay của bản thân.

Cùng lúc đó, linh cảm vừa động, Tuế Văn nhận ra.

Lực lượng Vật Kị xuất hiện lần thứ hai!