Hàng Vật

Chương 81: Ước định



Tuế Văn đờ người ra một lúc rồi mới nhận ra "mình" vừa nói cái gì.

Đao Hình Bóng của Thời Thiên Ẩm được làm từ xương sườn của hắn.

Bùa hộ mệnh của mình và đao Hình Bóng của Thời Thiên Ẩm có chất liệu giống nhau.

Mình mơ thấy quá khứ, tình cảm của mình và Thời Thiên Ẩm rất tốt, giống như anh em.

Thời Thiên Ẩm lại không có tình cảm đặc biệt gì với quá khứ của mình nhưng lại cầm đao Hình Bóng nói "Cây đao này tên là Hình Bóng, ta với nó như hình với bóng..."

Tuế Văn suy nghĩ, cuối cùng khẳng định suy đoán trước kia của mình cũng không đúng cho lắm.

Trước đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho Thời Thiên Ẩm mất đi kí ức hai người ở bên nhau.

Cậu ấy ở lại chỉ vì chấp niệm.

Chấp niệm đối với "Tuế Văn"!

Rốt cuộc thì trước đây đã xảy ra chuyện gì làm Thời Thiên Ẩm quên mất toàn bộ chuyện xảy ra giữa hai người?

Tuế Văn suy nghĩ một lúc rồi từ bỏ.

Kí ức của hắn cũng rất ít, hơn nữa tất cả đều là những đoạn ngắn, ngoài bản thân ra chỉ còn Thời Thiên Ẩm và công chúa, dưới tình huống như thế sẽ không thể phân tích được đối với những chuyện đã qua đi.

Muốn biết chân tướng, chỉ có thể cầu nguyện bản thân mình sau đó gặp được chân tướng...

Hắn có sự lo lắng không tên, những lo lắng này thậm chí còn làm hắn quên đi đau đớn do đào xương sườn từ cơ thể mình ra.

Nhưng rất nhanh Tuế Văn đã nhận ra không phải là hắn quên mất đau đớn mà đúng là đau đớn đã giảm đi.

Ánh mắt hắn dừng lại trên miệng vết thương của mình.

Sau đó, bàn tay buông lỏng.

Có làn sương đen nhè nhẹ bao trùm miệng vết thương của hắn, sau đó hòa vào trong máu thịt, ngăn máu tiếp tục chảy.

Giống như những Vật Kị kia, cho dù đánh trúng bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần không bị đánh tan hoàn toàn thì đều có thể khôi phục lại như thường.

Tuế Văn lấy tay ấn lên miệng vết thương.

Đau đớn truyền đến từ chỗ vết thương.

Hắn nghe thấy mình khẽ hít vào một hơi thật sâu.

Nhưng ngay tại giây phút này hắn đã hiểu rõ tình trạng của mình trước đây.

Máu thịt có thể hoàn lại, xương cốt lại không sinh thêm.

Đại khái, vẫn còn là con người đi.

Cùng với ý niệm đó, một tầng mây lụa trắng như sương xuất hiện vây quanh Tuế Văn, hai bên trái phải dần khép lại, giống như muốn kéo tất cả cảnh tượng trước mắt Tuế Văn đi.

Hỗn độn trong chốc lát.

Sương trắng lại tản ra.

Sắc trời chuyển từ sáng thành tối, trong góc phòng có vô số hoa đèn tỏa ánh sáng dịu dàng. Gió nhẹ thổi đến qua ô cửa sổ mở rộng mang theo một mùi hương kì dị, giống như hương của lá cỏ nhưng lại ngọt hơn hương của lá cỏ; lại giống như hương hoa nhưng đậm hơn hương hoa.

"Ngày mai em sẽ đi à?"

Cùng với giọng nói này, Tuế Văn thấy tầm mắt của mình di chuyển.

Thời Thiên Ẩm đang ngồi đối diện với hắn, vẻ mặt chán chết: "Dự tính là ngày mai, có điều nếu ngươi có việc thì ta có thể chờ ngươi xong việc ở đây rồi mới đi cũng được, dù sao thì thời gian của nhân loại vừa ngắn vừa nhanh..."

Tuế Văn nghe thấy tiếng cười khẽ của mình: "Ta có thể có chuyện gì chứ? Ta chỉ có duy nhất một việc cần làm thôi, đại khái là..." Hắn trầm ngâm, "Lễ vật ta chuẩn bị cho em còn chưa xong! Dù sao thì thời gian của nhân loại đúng là quá ngắn ngủi."

Một câu trêu chọc này tựa thật tựa giả, Thời Thiên Ẩm ngồi ở đối diện cũng không hiểu được hết, vì vậy tim Tuế Văn cũng cảm thấy vừa chua vừa ngọt, giống như uống một ly rượu vậy.

Thời Thiên Ẩm lập tức trở nên khôn khéo: "Cần bao lâu?"



Tuế Văn cười ngâm ngâm: "Một năm."

Thời Thiên Ẩm nghiêm túc tính toán: "Một năm cũng rất ngắn, ta có thể chờ ở đây cho đến khi lễ vật được chuẩn bị thật tốt, sau đó cầm theo lễ vật đi là được."

Tuế Văn: "Nhưng em cũng có thể đi rồi một năm sau quay lại, cũng rất nhanh."

Thời Thiên Ẩm nhất thời cứng họng.

Cậu cau mày, gõ gõ lên mặt bàn, nghiêm túc suy nghĩ về cách tính của hai người, cuối cùng do dự hỏi: "Nếu như ta đợi 1 năm, cầm lễ vật chia tay đi, khi trở về có thể có thêm lễ vật mới không?"

Tuế Văn thân thiện nhắc nhở: "Em đi xa trở về thì hẳn là nên mang lễ vật cho ta mới đúng."

Thời Thiên Ẩm nhướng mày, vô cùng vui vẻ: "Ngươi nói đúng, hiện giờ ta rời đi, một năm sau quay lại, ta sẽ mang lễ vật cho ngươi, đổi lấy lễ vật của ngươi. Ngươi chuẩn bị cho ta cái gì thế?"

Tuế Văn cười nói: "Nói cho em biết trước thì còn có gì bất ngờ nữa? Có điều ta có thể nói cho em biết, giống như em thích rượu Vạn Năm ta đã nhưỡng cho em rất nhiều, đều đặt ở chỗ cũ cả. Lễ vật kia ta cũng đặt ở đó, ta nghĩ nhất định em sẽ thích."

"Vậy ta không hỏi nữa." Giọng của yêu quái rất nhẹ, "Ta đi rồi, rất nhanh sẽ quay lại."

"Có muốn ta tiễn em không?"

"Không cần tiễn ta. Nhưng khi ta trở về, ta muốn gặp ngươi."

Tuế Văn nói, "Vậy, chúng ta hẹn một thời gian đi, ngày này sang năm chúng ta lại gặp nhau, thế nào?"

"Được."

Một tiếng rơi xuống, trong phòng đã không còn thân ảnh của một người khác.

Gió chợt lớn, rào rạt thổi tới hơi lạnh.

Một lúc thật lâu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Một vòng trăng lạnh vẫn đang treo cao trên bầu trời kia lại có một bóng đen nhẹ nhàng lướt qua, che đi bóng trăng, tựa như bóng kiều.

Tuế Văn nhẹ giọng, có tiếng cười lẫn vào trong đó: "Ừm... Một năm sau gặp lại."

*

Sương trắng khép lại, giống như có tầng tầng lớp lớp mây trắng chồng lên nhau, bao phủ mọi thứ. Không thấy Thời Thiên Ẩm đâu nữa, ánh trăng non cũng không thấy, Tuế Văn vẫn đang đắm chìm trong ước định tốt đẹp với Thời Thiên Ẩm.

Nhưng ngay sau đó, sương trắng trước mắt còn chưa kịp tan hết, một loạt cảm xúc mãnh liệt đã xông lên trong óc Tuế Văn.

Âm u, phẫn nộ, căm hận, đủ loại mặt trái của tình cảm trong nháy mắt chiếm lấy đầu óc Tuế Văn, dễ dàng làm Tuế Văn thay đổi tâm thái.

"... Hiện giờ có phải tất cả Hàng Vật Sư trong tộc đều dâng Hình Linh của mình lên?"

"Đúng thế, công chúa, tất cả đều theo phân phó của ngài."

Tiếng nói chuyện phía trước dừng ở bên tai, tầm mắt dần chuyển, cơ thể bước từng bước một vào phòng, nhìn thấy công chúa cùng thuộc hạ, lên tiếng nói chuyện:

"Mẫu thân."

Vừa vào cửa, lên tiếng nói chuyện, sau hai động tác đó Tuế Văn đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.

Tầm mắt và lời nói không có bất kì vấn đề gì, nhưng cơ thể lại không chịu sự khống chế của hắn, giờ phút này cảm giác của hắn không phải là đang "giả dạng cơ thể" mà là bị "nhốt trong cơ thể".

Cơ thể này bị điều khiển bởi một người khác, lần trước đi vào trong mộng hắn đã nhận ra bản thân mình xuất hiện một linh hồn khác!

Tuế Văn lập tức suy nghĩ thật cẩn thận.

Trong lòng hắn giống như có ngọn lửa thiêu đốt, hừng hực giận dữ.

Đây không phải thân thể của ngươi, đây là thân thể của ta, cút ra khỏi thân thể ta ngay!

Thứ trong cơ thể hắn gào thét nhưng bị đối phương áp chế chặt chẽ.

Đối thoại bên ngoài vẫn đang tiếp tục, không ai phát hiện ra Tuế Văn bất thường, thậm chí sau khi nghe thấy giọng nói của "hắn", vị tùy tùng kia của công chúa còn lập tức cúi đầu, ngón tay chống trên mặt đất run rẩy không ngừng.

Hắn đang sợ hãi cái gì?



Tuế Văn lạnh lùng cười nhạo.

Lông mày của công chúa giãn ra: "Con đã đến rồi." Nàng lại nói với tùy tùng, "Đi xuống đi".

Tùy tùng giống như được đại xá, lập tức rời đi, trong quá trình đứng dậy di chuyển còn hoảng sợ vấp ngã một lần.

Đến khi hắn biến mất hoàn toàn trước tầm mắt của Tuế Văn, không gian này chỉ còn lại Tuế Văn và công chúa.

Công chúa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, làn váy mở rộng kéo trên mặt đất tạo thành một con đường giống như máu lửa.

Nàng đi thẳng đến bên cạnh Tuế Văn, nói với Tuế Văn: "Con nhìn lên trời xem."

Tuế Văn làm theo lời công chúa.

Trên không trung là một cái lồng thật lớn màu xám, trời có bao nhiêu rộng thì sương xám cũng trải rộng bấy nhiêu. Bên trong u ám đầy trời, từng đợt sương đen đặc nhè nhẹ ấp ủ, chúng nó giống như rắn uốn lượn phía chân trời, bộ dáng nặng trĩu, giống như đang đi xuống dưới mặt đất từ không trung.

Công chúa: "Âm hối bao phủ không trung, đến giờ đã là ngày thứ ba rồi. Hiện giờ Vật Kị ở khắp các nơi đang hội tụ, cho dù Hàng Vật Sư tỏa đi khắp nơi cũng không trừ được. Nếu như muốn diệt trừ nó tận gốc, chỉ có một biện pháp là chờ cho nó ngưng tụ thành hình rồi lại hàng phục nó!"

Công chúa đặt tay lên vai Tuế Văn.

Mẫu thân đặt tay lên vai nhi tử.

"Con của ta, hiện giờ con là hi vọng duy nhất, tính mạng của vạn dân đều đặt trên vai con."

"Mẫu thân, con biết." Tuế Văn nói, "Dù sao, con sinh ra cũng chỉ vì điều này."

Lông mày của công chúa giãn ra, nàng dò hỏi: "Thời Thiên Ẩm có khỏe không? Nó là mấu chốt thành công của con..." Những lời còn lại công chúa không nói ra khỏi miệng, bên trong ý vị thâm trường.

Tuế Văn hơi hơi mỉm cười: "Con biết, mẫu thân yên tâm, y rất tốt..."

Đến khi linh hồn đang chiếm cứ thể xác này vốn dĩ đã bình tĩnh lại khi đối thoại với công chúa, giờ phút này lại bạo nộ lần thứ hai.

Ngươi dám thả cho Thời Thiên Ẩm chạy!

Thời Thiên Ẩm là của ta......

Ta muốn săn giết hắn, ta muốn ăn hắn!

Đó là con mồi của ta!

Căm hận giống như một hạt giống vừa rơi vào trong lòng đã chui lên, trưởng thành vặn vẹo.

Tuế Văn nhào lên, định công kích lồng giam của mình một lần nữa.

Tuế Văn đứng trong phòng bỗng lung lay, Sâm La Vạn Tượng Lục không gió tự động, Hình Linh thoát ra, đi lung tung mờ mịt trong phòng.

Ánh mắt nghi hoặc của công chúa di chuyển theo: "Hình Linh của con à?"

Tuế Văn: "Không có gì, mẫu thân không cần để ý... Những vật nhỏ này chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát thôi."

Công chúa nhàn nhạt lên tiếng, trong giọng nói dường như còn ẩn chứa vài phần dung túng của mẫu thân với nhi tử.

Điên cuồng cũng không giải quyết được chuyện gì, Tuế Văn không thể thoát được khỏi lồng giam cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Phẫn nộ dần dần mất đi, biến thành lạnh căm, lạnh căm vô cùng vô tận tụ hợp lại với nhau, khiến cho hắn muốn hủy diệt tất cả, Thời Thiên Ẩm, một nửa đang chiếm cứ cơ thể của hắn, công chúa, tất cả những gì hắn đang nhìn thấy...

"...... Tuế Văn?"

Có tiếng nói bỗng nhiên xuyên thấu qua sương mù vang lên bên tai Tuế Văn, làm hắn lập tức bừng tỉnh, trở lại hiện thực từ trong mộng cảnh.

Ngay khi mở mắt ra, hắn và Thời Thiên Ẩm nhìn nhau.

Hắn thấy phòng ngủ của mình, Thời Thiên Ẩm và bàn tay đang nắm chặt cổ tay đối phương của mình.

Tình cảnh trong mộng rời đi nhưng ý tưởng trong mộng lại chưa hoàn toàn biến mất.

Hắn nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay của đối phương, cảm giác sung sướng tàn nhẫn giống như tóm được con mồi đã mất bỗng nhiên nổ tung trong óc hắn.

BTV: Nhen nhóm một màn ngược nha.