Tuế Văn dừng lại nhưng những người khác không dừng lại, Vật Kị tất nhiên cũng không dừng lại.
"Răng rắc."
"Răng rắc."
Lại có âm thanh vang lên.
Lại có đường ray kéo dài từ lối ra của tàu điện ngầm xuất hiện.
Lúc này, nơi xuất hiện đường tàu kéo dài là cửa ra tàu điện ngầm đối diện, đường tàu lần này cũng giống cái trước đó, nhanh chóng sinh trưởng, mang theo một cái tàu điện ngầm xuất hiện trên đường phố đâm lung tung khắp mọi nơi.
Tuế Văn nhìn tàu điện ngầm trước mắt, lại nhìn tàu điện ngầm ở con phố bên kia, bỗng hỏi một câu: "Thiên Ẩm, vì sao những tàu điện ngầm khác lại chậm hơn ở chỗ chúng ta?"
Thời Thiên Ẩm ngẩn ra: "Cái này quan trọng không? Đại khái là cái trước đang hướng về phía chúng ta."
Tuế Văn: "Có hai đường tàu, chúng ta tiêu diệt một cái, hẳn là còn một cái khác."
Thời Thiên Ẩm: "Đúng thế."
Tuế Văn lại chỉ về phía đối diện: "Những đường tàu khác không quấy nhiễu chúng ta, mọc trên mặt đất." Hắn lại chỉ về hướng của mình: "Đường tàu này lại quấy nhiễu chúng ta, bị tiêu diệt một lần vẫn có thể xuất hiện, hơn nữa còn nhanh hơn trước."
Tuế Văn: "Nói cách khác......"
Thời Thiên Ẩm: "Tốc độ sinh trưởng của đường tàu chỗ chúng ta nhanh hơn phía đối diện rất nhiều?"
Tuế Văn lẩm bẩm: "Đúng vậy, cho nên nguyên nhân là gì?"
Hắn không hề nhìn về phía đường tàu đối diện, Vật Kị đã chiếm cứ toàn bộ hệ thống giao thông ngầm, lực lượng của hắn và Thời Thiên Ẩm hiện tại không có cách nào đối phó với toàn bộ tuyến đường giao thông.
Điều hắn có thể làm và nên làm là tìm quang cầu kia, tiêu diệt nó hoàn toàn.
Nhưng lần cuối hắn nhìn thấy quang cầu chính là quang cầu bao phủ toàn bộ quỹ đạo tàu điện ngầm, chạy dọc theo đường tàu, giấu mình ở một góc nào đó trong thành phố mà hắn không biết.
Nhưng cũng có lẽ......
Tuế Văn lần thứ hai nhìn đường tàu phía đối diện và đường tàu phía sau.
Không chỉ có tốc độ sinh trưởng của đường tàu có vấn đề, chiếc tàu màu trắng trên đường ray này với cái khác cho dù là bề ngoài hay tốc độ đều mạnh hơn phía đối diện ba phần.
Cái gì đã tạo nên sự khác biệt này?
Cùng là Vật Kị, cái này lại mạnh hơn cái khác, tất nhiên là do nó có chứa lực lượng âm hối mạnh hơn.
Nói cách khác, Vật Kị gần hắn có nhiều lực lượng âm hối hơn.
Lực lượng âm hối này đến từ đâu?
Cũng có lẽ.
Quang cầu kia không chạy đi đâu cả.
Nó vẫn luôn ở đây, trong cơ thể mình.
Tuế Văn rút ra một con đường từ trong đầu óc hỗn loạn, hắn nhận ra mình gặp phải một lựa chọn.
Tuế Văn tâm sự nặng nề, sửng sốt năm phút.
Sau năm phút, hắn quay đầu lại nói với Thời Thiên Ẩm: "Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi cần chết thêm một lần nữa."
Thời Thiên Ẩm: "Không thể!"
Tuế Văn: "Thiên Ẩm, em nghe tôi nói..."
Thời Thiên Ẩm: "Có khế ước trong người, chúng ta cùng sống cùng chết."
Tuế Văn: "Không được!"
Thời Thiên Ẩm lạnh lùng nhìn Tuế Văn.
Sau khi Tuế Văn phản bác rồi lại phản ứng lại, phát hiện mình bị Thời Thiên Ẩm kéo xuống mương, hắn vội vàng nói: "Em nghe tôi nói, tôi cũng không vĩ đại đến mức muốn hi sinh bản thân mình để cứu vớt nhân loại, tôi nghi... Vật Kị vẫn còn trong cơ thể mình, căn bản không rời đi. Có lẽ nó không có cách nào rời khỏi tôi cả."
Sắc mặt Thời Thiên Ẩm thay đổi.
Tuế Văn bình tĩnh bổ sung: "Để tôi và nó cùng dùng chung một cơ thể tuyệt đối không được."
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi sẽ chết......"
Tuế Văn: "Không, tôi có huyết mạch kiều tộc, tôi sẽ sống lại."
Trong trạm tàu điện ngầm, Tuế Văn nói tất cả mọi chuyện trong quá khứ cho Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ có một nửa huyết mạch của kiều tộc, một nửa huyết mạch chỉ có thể sống lại một lần; huống hồ từ khi ngươi sinh ra, huyết mạch kiều tộc đã bị chuyển đổi thành lực lượng Hàng Vật Sư, lần này trọng sinh cũng là dùng lực lượng của các Hàng Vật Sư khác..."
Tuế Văn: "......"
Những việc này mình đã trót nói cho Thời Thiên Ẩm vào tối hôm đó.
Nói đến đây, sắc mặt Thời Thiên Ẩm thay đổi: "Một nửa huyết thống kiều tộc có thể sống lại một lần, ta có thể chia cho ngươi một nửa huyết mạch của mình..."
Tuế Văn cự tuyệt: "Không được!"
Thời Thiên Ẩm: "Ừm, dù sao dưới khế ước, chúng ta cùng sống cùng chết."
Tuế Văn: "......"
Hắn rối rắm: "Em bình tĩnh đã, để tôi nghĩ lại... Cái thứ như huyết mạch này có thể nói cho một nửa là có thể cho một nửa à?"
Thời Thiên Ẩm: "Ta nói có thể là có thể."
Tuế Văn đau khổ nhìn Thời Thiên Ẩm, không nói.
Trong lòng hắn vô cùng do dự, hắn lại chuyển tầm mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh mình.
Tiếng cảnh báo của loa vẫn kêu to trên không trung, từ lúc bắt đầu đến giờ không hề dừng lại. Trên đường phố, không có xe và người, nhưng trên bầu trời có rất nhiều máy bay, ẩn ẩn trong không trung, bao quanh thành phố.
Tuế Văn lại nhìn những tòa nhà cao tầng gần đó.
Ngoài máy bay, âm thanh từ loa phát thanh, thành phố giống như đã chết, trong tầm mắt của Tuế Văn, không có âm thanh cũng không có người, chỉ có thi thể không nỡ nhìn của người sau khi chết.
Có ngọn núi đá đè trong lòng Tuế Văn.
Áp đi sự chần chờ và khiếp nhược cuối cùng của Tuế Văn.
Tuế Văn nói với Thời Thiên Ẩm: "Thiên Ẩm, là tôi đã mở quân bài ra, mang Vật Kị theo đến đây. Cho nên tôi cần dùng hết khả năng đền bù và vãn hồi..."
"Được." Thời Thiên Ẩm trả lời đơn giản, "Ta và ngươi cùng nhau, ta đưa cho ngươi một nửa sinh mệnh của mình..."
"Không đúng." Tuế Văn ngắt lời Thời Thiên Ẩm, "Em nói rõ cho tôi biết em làm thế nào để đưa cho tôi một nửa sinh mệnh của mình, đây là cái nguyên lý gì, có những bước nào, đừng dùng những từ ngữ mơ hồ, nếu không tôi sẽ không đồng ý tiến hành nghi thức này với em."
Tuy rằng tình huống nguy cấp, Tuế Văn vẫn không xem nhẹ điểm đáng ngờ này.
Thời Thiên Ẩm không nói lời nào.
Tuế Văn nhìn chằm chằm Thời Thiên Ẩm: "Căn bản không có việc này?"
Thời Thiên Ẩm nhíu mày, vẫn không nói lời nào.
Tuế Văn bình tĩnh nói: "Tuy rằng tôi và em có khế ước cùng sống cùng chết, nhưng tôi chỉ có thể chết một lần còn em có thể chết vô số lần, để tôi chết trước rồi nói sau."
Thời Thiên Ẩm tức giận: "Không cần uy hiếp ta! Ta có thể đưa sinh mệnh cho ngươi, rất đơn giản, chỉ cần ta tự nguyện dẫn máu của mình vào cơ thể ngươi là được. Nhưng trong suốt quá trình này không được dừng lại."
Tuế Văn phản ứng lại: "Nói cách khác... Không có đảm bảo nào cho nửa cái mạng, hoặc là em chết, hoặc là tôi chết?"
Thời Thiên Ẩm nhìn Tuế Văn: "Ta sẽ không để ngươi chết."
Tuế Văn rơi vào im lặng.
Hắn cũng không vội vã phản bác lời nói của Thời Thiên Ẩm mà cúi đầu suy nghĩ.
Đại khái là khoảng 5', hắn không rên một tiếng.
5' sau, Tuế Văn lại ngẩng đầu lên, lúc này, hắn nói: "Kiều hoàn chỉnh vĩnh viễn bất tử, một nửa kiều có thể sống lại một lần. Quá trình truyền qua truyền lại sinh mệnh này không thể dừng lại, vậy nếu như trong lúc truyền cả hai người đều chết thì sao? Lúc này hai bên đều có một nửa máu kiều, nó có thể làm từng người sống lại không?"
Thời Thiên Ẩm im lặng rồi lắc đầu: "Trong tộc chưa từng có."
Tuế Văn tiếp tục nói: "Tôi biết, nhưng tôi không có cách nào chấp nhận được việc nhìn em chết đi, em cũng không để tôi chết đi. Tôi lại không thể chịu được trong người có một thứ như Vật Kị, tôi còn muốn dùng lực lượng lớn nhất để thu lại quỹ đạo trong thành phố này, cho nên, Thiên Ẩm..."
Hắn cười nói với Thời Thiên Ẩm: "Chúng ta chỉ có thể mạo hiểm như thế."
"Chúng ta dùng sinh mệnh đánh cược, nếu thắng, chúng ta tiếp tục ở bên nhau; nếu thua, Thiên Ẩm, ít nhất còn có em bên cạnh tôi..."
Hắn cười, tiếng cười dường như rất nhẹ.
***
Đã có quyết định, không ai kéo dài.
Chỉ cần thêm 1' sẽ làm thêm rất nhiều sinh mệnh chết đi, Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm dùng thời gian nhanh nhất trở về phòng nhỏ gần trường học, sau đó, Tuế Văn nhắn cho ông mình một tin nhắn rồi vai sát vai với Thời Thiên Ẩm nằm trên giường, nhìn trần nhà.
Cửa đóng, cửa sổ cũng đóng.
Không còn nghe thấy âm thanh khủng bố, không còn nhìn thấy những hình ảnh khủng bố, giống như... Có một bến cảng an toàn có thể kéo thêm thời gian trước khi đối mặt với kết quả cuối cùng.
Đến khi ý thức trống rỗng trong đầu bị Tuế Văn bắt giữ, Tuế Văn bỗng nhiên bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu, xoay người ngồi dậy ôm chặt lấy Thời Thiên Ẩm.
Người trong ngực là nơi cho hắn cảm giác ấm áp an toàn suốt đời.
Tuế Văn đi vào từ một phía, xuyên qua cơ thể của đối phương, thăm dò vào nơi sâu nhất trong linh hồn đối phương...
Tầm nhìn của hắn thay đổi.
Lại một lần nữa tiến vào vùng hỗn độn, nhìn thấy ánh sáng giống như những nốt nhạc đang dây dưa với nhau.
Cùng một tình cảnh, thời gian lại khác nhau, tâm thái cũng khác.
Tuế Văn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình tiến vào nơi này.
Khóe miệng hắn xuất hiện ý cười, nín thở ngưng thần, cẩn thận vươn tay về phía ánh sáng, rút đi lực lượng màu vàng kim thuộc về mình.
Ánh sáng màu vàng kim tản ra thành vô số điểm sáng nhỏ rồi dung nhập toàn bộ vào cơ thể Tuế Văn.
Sau khi Tuế Văn thu lại lực lượng của mình bỗng nhiên cảm thấy cơ thể được thả lỏng, giống như xiềng xích giam giữ mình đã biến mất, cùng lúc đó, hình ảnh trước mắt xoay tròn, lần thứ hai trở lại cơ thể, nhìn thấy Thời Thiên Ẩm trong vòng tay mình!
Thời Thiên Ẩm: "Khế ước giải trừ."
Tuế Văn: "Ừm."
Thời Thiên Ẩm: "Chúng ta bắt đầu đi."
Tuế Văn mím chặt môi.
Đây là giây phút họ đã chuẩn bị thật kĩ.
Trời vẫn sáng, hoàn cảnh quen thuộc không có bất kì thay đổi gì, hai người nằm trên chiếc giường thuộc về họ, nhẹ giọng cười nói hai câu cuối cùng.
Sau đó, Thời Thiên Ẩm cắt lên da mình.
Máu cậu rơi xuống người Tuế Văn, thấm vào cơ thể Tuế Văn.
Giống như lời nói của Thời Thiên Ẩm, không cần các bước gì phức tạp, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu có thể đưa lực lượng, thậm chí là sự sống của mình cho Tuế Văn.
Khế ước giải trừ, lực lượng tuyệt đối của cậu đã khôi phục.
Cùng với mất máu, lực lượng cũng yếu dần.
Nhưng Thời Thiên Ẩm không hề chần chờ, cũng không dừng lại, cậu nhìn Tuế Văn, nghĩ đến hiện tại, cũng nghĩ đến những chuyện mình đã quên mất.
Trong lòng cậu hơi mịt mờ.
Khi Tuế Văn nói cho cậu nghe những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nói cho cậu biết lai lịch của đao Hình Bóng, cậu vẫn không thể nhớ ra bất kì chuyện gì, nhưng giống như... khi đao Hình Bóng xuyên qua ngực cậu, cậu muốn chạm lên miệng vết thương này lại không thể chạm được.
Sau đó là hiện tại.
Trong lòng Thời Thiên Ẩm bình tĩnh lạ thường, lực lượng biến mất cũng không mang đến bất kì sự sợ hãi nào cho cậu, bởi vì Tuế Văn ở ngay trước mắt cậu.
"Thiên Ẩm ——"
Lúc này Tuế Văn lên tiếng.
Hắn hơi mỉm cười với Thời Thiên Ẩm.
Hắn nói: "Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, bất cứ khi nào nơi nào, loại tình trạng nào."
Giọng nói rơi xuống, đao Hình Bóng được Tuế Văn cầm trong tay, lưỡi đao trong tay hắn xuyên qua trái tim của bản thân và Thời Thiên Ẩm trong quá trình truyền sinh mệnh.
Khi lưỡi đao đâm vào cơ thể, một tiếng rống giận thê lương tuyệt vọng xuất hiện từ sâu trong linh hồn Tuế Văn, sau đó, tiếng rống giận này biến mất hoàn toàn, Vật Kị ẩn trong cơ thể hắn cũng hoàn toàn tan biến.
Lúc này, không còn bất kì cái gì ở lại.
Trái tim căng chặt của Tuế Văn cũng được thả lỏng.
Trước khi ý thức bắt đầu tan rã, cuối cùng của cuối cùng, hắn chỉ tiếc rằng không gặp ông nội một lần...
Hắn không nghĩ đến Thời Thiên Ẩm, vì lúc này, tay hắn đang nắm chặt tay cậu, cho dù đi đến bất kì nơi nào cũng sẽ không buông ra.