Hành Chỉ Vãn

Chương 17: 17




Xuân đi thu tới, lại đến mùa đông tuyết rơi.

Cách lần đầu tiên Khang Ninh nhìn thấy nhìn thấy Chúc Dung tròn một năm.

Cũng cách lúc Chương Thừa Hãn xuất xung tròn một năm.

Mùa đông năm nay thật sự rất lạnh, lạnh đến mức Khang Ninh cũng không dám ra khỏi cửa, kế hoạch theo đuổi Chúc Dung cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

Mùa đông này cũng đã đưa Triệu lão tướng quân, ông ngoại của Chương Thừa Hãn về trời.

Hoàng đế hạ lệnh truy phong ông làm nhất đẳng Định Quốc Công.

Thục quý phi nói với Khang Ninh, Triệu lão tướng quân là phụ thân của tiên hoàng hậu, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, thân mình vốn đã nhiều bệnh tật, đến khi tiên hoàng hậu qua đời thì sức khỏe càng thêm suy yếu.

Bây giờ Triệu lão tướng quân cũng đã qua đời, Triệu gia cũng chỉ còn lại mỗi một mình Triệu đại tiểu thư.

Thục quý phi được hoàng đế đồng ý, vội vã xuất cung về Triệu phủ chịu tang.

Khang Ninh chưa bao giờ xuất cung, lần này cũng được đi cùng.

Khang Ninh vẫn luôn nghĩ rằng, Triệu gia giữ chức tướng quân ba triều, vậy thì phủ đệ hẳn phải là hầm hố khí thế, khiến người ta thấy là sợ hãi muốn chùn bước, không thì cũng phải là kiểu tráng lệ huy hoàng, giống như một gia đình vương công quý tộc giàu có.

Nhưng nàng không hề nghĩ đến, phủ tướng quân lại quạnh quẽ tiêu điều như thế.

"Không phải tiêu điều." Thục quý phi như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Khang Ninh, nhỏ giọng nói: "Là yên tĩnh, một nhà bọn họ đều rất yên tĩnh."
Trong phòng treo đầy lụa trắng, Triệu Nhược Hoa một thân tố y bước ra nghênh đón lại bị Thục quý phi ngăn lại.

Khang Ninh nhìn thấy mẫu phi lấy từ trong tay áo ra một vật màu xanh biếc đưa cho Triệu di mẫu, còn nghe thấy người nói: "Đây là thứ Uyển Nhi trước lúc lâm chung giao cho ta, nói là khi nào trong nhà chỉ còn một người là ngươi thì hãy giao cho vật này cho ngươi, nàng vốn định viết cho ngươi một bức thư, nhưng thật sự không cầm nổi bút, chỉ có thể nhờ ta chuyển lời."
"Nàng cầu mong ngươi sống thêm mấy năm, để giúp nàng để ý đến sức khỏe của bệ hạ, xem ngài ấy có hận nàng bỏ ngài ấy lại một mình không." Giọng nói của mẫu phi hơi nghẹn ngào, Khang Ninh nắm chặt lấy góc áo người.

"Nàng còn muốn cầu xin ngươi kiên trì thêm một chút nữa, giúp Thừa Hãn tìm một thê tử tốt, không cần phú quý quyền thế, chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, đồng cam cộng khổ là được.


Xin ngươi làm xong những chuyện này rồi mới đi tìm nàng, nàng ở bên kia chờ ngươi, chờ ngươi kể lại tỉ mỉ cho nàng nghe."
Trước khi rời khỏi Triệu phủ, Khang Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Triệu di mẫu một thân tố y quỳ gối trước từ đường, bóng dáng đơn bạc mà cứng cỏi.

Khang Ninh cảm thấy Triệu di mẫu nhất định rất bi thương, giống như nỗi bi thương của nàng xuyên qua trăm núi nghìn sông, chảy trôi từ kinh thành cho tới biên thùy xa lắc.

Giống như chiếc còi màu xanh ấy, phó thác quá nhiều tình cảm sâu nặng, lưu luyến không rời, không nỡ bỏ, lại chẳng thể buông.

Khang Ninh đột nhiên rất muốn chạy tới ôm lấy nàng, an ủi bảo nàng đừng quá đau lòng.

Nhưng Khang Ninh không dám, không dám tới gần nàng, Khang Ninh nghĩ, nỗi buồn sẽ lây lan, nàng bây giờ đã cảm thấy rất buồn bã rồi.

"Thảo dân, khấu kiến Quý Phi nương nương." Mới bước ra khỏi Triệu phủ hai người liền thấy một nam tử trung niên mặc bố y đứng trước cửa.

"Ninh nhi, đây là biểu ca thân nhất của mẫu phi, mau gọi cữu cữu đi con." Thục quý phi nhẹ giọng nhắc nhở Khang Ninh, không đợi Khang Ninh mở miệng, người nọ lại nói:
"Nương nương quá lời rồi, ta sớm đã bị khai trừ khỏi Trần tộc, nào có tư cách xưng là cữu cữu của công chúa."
"Biểu ca nếu đã tới, sao lại không đi vào?"
"Nàng ấy...!sẽ không hy vọng ta đi vào."
Ngồi trên xe ngựa hồi cung, Khang Ninh hỏi Thục quý phi, cữu cữu vừa nãy có phải thích Triệu di mẫu hay không, Thục quý phi hỏi nàng làm thế nào nhìn ra được.

Khang Ninh nói là nhờ đôi mắt, đôi mắt khi thích một người thì không cách nào che giấu được.

"Hai người bọn họ từ nhỏ đã đính hôn, thanh mai trúc mã, nhưng tạo hóa trêu ngươi, lúc đó Trần - Triệu hai nhà một văn một võ, đều là trọng thần trong triều, nếu thành thân thì sẽ bị kẻ có lòng cho là muốn kéo bè kết cánh, vì vậy bọn họ không có cách nào ở bên nhau."
Một người tình nguyện rời khỏi Trần gia.

Một người lại không cách nào bỏ lại Triệu gia.

Cứ như vậy bỏ lỡ nhau, mà một khi bỏ lỡ, chính là cả một đời.

Khang Ninh nghe không hiểu lắm, nàng nghĩ rằng nếu đã thích đối phương, vậy hẳn là nên ở bên nhau, giống như bây giờ nàng thích Chúc Dung, nếu Chúc Dung cũng thích nàng, nàng sẽ lập tức chạy đến trước mặt phụ hoàng, xin người tứ hôn.

Nhưng nàng không biết Chúc Dung có thích nàng không.


Không sao, nàng có thể chờ, đợi đến khi nàng biết được câu trả lời rồi đi xin phụ hoàng cũng không muộn.

Thật vất vả mới được xuất cung một lần, Khang Ninh không muốn hồi cung nhanh như vậy nên năn nỉ mẫu thân cho nàng ở ngoài chơi một đêm, la lối khóc lóc lăn lộn một hồi, cuối cùng thì Toàn công công cũng đến truyền khẩu dụ, lệnh cho Đại Lý Tự thiếu khanh cùng công chúa đi du ngoạn một ngày.

Khang Ninh cảm thấy yêu phụ hoàng hơn lúc nào hết, khi vừa nhìn thấy Chúc Dung ở cửa cung, Khang Ninh không nhịn được mà ôm trầm lấy hắn, nàng chỉ cao đến ngực của Chúc Dung, ngửa đầu nhìn lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "Chúc Dung, ta có thể xuất cung đi chơi rồi!"
Thục quý phi ở bên trong xe thở dài, ra lệnh cho kiệu phu khởi kiệu hồi cung.

Khang Ninh nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, lôi kéo Chúc Dung đi đi rồi lại dừng dừng, rất nhiều lần khi cảm giác Chúc Dung muốn buông tay, nàng lại càng nắm chặt.

Nửa đêm.

Chúc Dung đưa nàng tới Chúc phủ ở lại một đêm, nói đúng ra là, tùy tùng của Chúc Dung đưa bọn họ hồi phủ.

Tính cách vui vẻ đáng yêu của nàng trong nháy mắt đã khiến Chúc mẫu cảm thấy yêu thích, Khang Ninh cảm thấy khả năng theo đuổi Chúc Dung thành công lại lớn thêm một chút rồi.

Chơi cả đêm cũng chưa chán, Khang Ninh nằm ngủ cũng mơ thấy những chiếc hoa đăng làm bằng đường tối hôm nay.

Ngày hôm sau mới rạng sáng nàng đã thức dậy, rón ra rón rén đi tới phòng của Chúc Dung.

Hắn trông đẹp trai quá đi mất!
Quân tử như ngọc, ôn nhuận vô song.

Khang Ninh dùng ngón tay chọt chọt hắn mặt, thật mềm mại.

Trắng trắng mềm mềm, như là một cái bánh bao nhỏ vậy.

Thật là muốn hôn một cái...!
Khang Ninh quay đầu đi, cho dù thế nào bản thân nàng cũng là một công chúa, việc hôn trộm nam tử như thế này quả là đồi phong bại tục!
Nhưng mà...!bây giờ không có ai, hắn lại ngủ...!một cái thôi chắc không sao đâu...!
Một cái, chỉ một cái...!

Vì thế Chương Khang Ninh hôn xong lập tức chạy ra khỏi phòng, lại nhanh chóng quay về đóng cửa phòng lại, trên đường còn va phải một nhan hoàn, làm nha hoàn kia sợ tới mức quỳ xuống đất liên tục dập đầu.

Chương Khang Ninh cảm thấy trên mặt mình nóng rực, không rảnh quan tâm đến nàng ta, vừa vọt tới sảnh ngoài thì gặp Chúc mẫu đang tưới hoa, Chúc mẫu cười hỏi sao nàng lại dậy sớm như vậy, đã thở hồng hộc mặt còn hồng hồng, đã xảy ra chuyện gì vậy?
À, do ta hôn trộm con trai của người.

Khang Ninh cảm thấy nếu nàng thật sự dám nói như vậy, mẫu phi sẽ lột luôn da của nàng.

"Trong cung còn có việc, mẫu phi bảo con trở về sớm một chút, con...!con đi trước ạ!"
"Người đâu, mau gọi thiếu gia tới đưa công chúa hồi cung."
"Không cần!" Khang Ninh vội vàng ngăn lại, lại cảm thấy phản ứng này của mình quá kỳ quái, lại nói thêm: "Ý của con là, trời còn sớm như vậy, Chúc đại nhân hẳn là còn đang ngủ, cho nên...!cho nên không cần phiền toái, con tự đi...!À không đúng, con bảo gia đinh đưa về là được ạ."
Không đợi Chúc mẫu nói câu nào, Khang Ninh liền vội vã chạy đi, còn nghe đằng sau vẳng lại một câu của Chúc mẫu: "A Dung đã dậy từ sớm rồi, ban nãy còn pha cho ta một ấm trà nữa kìa."
Sau khi trở về cung, Khang Ninh giam mình trong phòng suốt mười ngày, Thục quý phi hỏi nàng làm sao nàng cũng không nói lời nào, cuối cùng lúc Thục quý phi không còn kiên nhẫn muốn đánh đòn nàng, Khang Ninh mới khóc thút thít ôm lấy eo của Thục quý phi: "Con thích Chúc Dung như vậy, toàn bộ hoàng cung đều đã biết, nếu chàng không cưới con, phụ hoàng chắc chắn sẽ không vui, nhưng nếu chàng cưới con, rồi lại không thích con, vậy tương lai chàng sẽ phụ con, con đau lòng thì phải làm sao bây giờ?"
Thục quý phi dở khóc dở cười, làm gì có người nào dám phụ công chúa, hắn không muốn sống nữa sao?
Nhưng xem ra nữ nhi nhà mình thật sự đang rối rắm vì chuyện này, Thục quý phi hơi trầm ngâm một hồi nói: "Chắc không đến mức ấy đâu nhỉ?"
"Thoại bản đều viết như vậy mà, cuối cùng kết cục đều là nữ chính đã chết nam chính mới hối tiếc không kịp.

Mẫu phi con còn nhỏ, con không muốn chết đâu."
"Ừm, đây cũng là một vấn đề." Thục quý phi cũng nhíu nhíu mày, nghiêm trang nói.

"Vậy mẫu thân cứ hoãn mấy năm rồi mới để Ninh nhi gả cho chàng, để Ninh nhi sống lâu thêm mấy năm, có được không?"
Khang Ninh ôm eo Thục quý phi tự hỏi tự đáp một hồi, gật gật đầu, giống như rất hài lòng.

"Vậy nếu trước khi ta gả cho chàng, chàng cưới người khác thì làm sao bây giờ?"
"Vậy để bệ hạ hạ lệnh, khiến chàng không thể cưới người khác."
Vì thế trưa hôm đó, Chương Cảnh Hành liền thấy Chương Khang Ninh lén lút véo đùi mình, nặn ra vài giọt nước mắt cầu xin hắn không được để Chúc Dung lấy người khác.

"Con thích Chúc Dung bao nhiêu?" Chương Cảnh Hành trầm giọng hỏi nàng.

"Con thật sự rất thích rất rất thích chàng." Khang Ninh không chút nghĩ ngợi mà trả lời, lại thấy phụ hoàng sau khi nghe thấy câu trả lời của nàng, nét mặt tựa hồ có chút thay đổi, trong ánh mắt hiện lên vài vệt sáng vỡ vụn.

Khi Chúc Dung nhận được khẩu dụ của bệ hạ, tâm trạng vô cùng phức tạp, biểu cảm của Toàn công công cũng vô cùng quái dị, làm gì có hoàng đế nào lại hạ lệnh cho thần tử của mình trong vòng năm năm không được cưới bất cứ nữ nhân nào ngoại trừ công chúa cơ chứ?
Khang Ninh nhận được ý chỉ này, vui vẻ cả đêm không tài nào ngủ được, mải mê nghĩ về kế hoạch truy phu của mình.

Vì thế hai năm nữ truy nam gà bay chó sủa lại trôi qua, Khang Ninh trong những ngày theo đuổi Chúc Dung chậm rãi trưởng thành, tính tình cũng càng ngày càng trầm lặng.

"Con, con đấy! Sao càng ngày càng giống ta vậy hả?" Ngón tay thon dài của Thục quý phi chọt chọt lên đầu Khang Ninh, đứa nhỏ này đâu hề trầm lặng như người bên ngoài nói, tâm tư đều giấu ở trong lòng, giống y đúc bà khi còn trẻ.


"Bởi vì Ninh nhi là nữ nhi của mẫu phi mà!" Khang Ninh thân mật dụi dụi vào người Thục quý phi, qua ba tháng nữa nàng đã đến tuổi cập kê rồi.

Nàng dự định vào đúng ngày ấy hỏi Chúc Dung, rốt cuộc có thích nàng hay không, có muốn cưới nàng hay không.

Xuân tháng ba, đúng vào lúc thời tiết ấm áp, ngày mà Khang Ninh tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng đã đến.

Ngàn chọn vạn tuyển mới tìm thấy một chiếc váy dài màu hồng phấn mà lại không được mặc, Khang Ninh vẻ mặt không vui thay một bộ hoa phục năm lớp, năn nỉ Thục quý phi vẽ một đóa hoa đào lên trán của nàng.

"Mẫu phi, người sao vậy?" Khang Ninh khẽ gọi Thục quý phi đang đứng sững sờ nhìn mình, cứ tưởng rằng bản thân hôm nay có chỗ nào kỳ quái, lại soi soi trong gương: "Trông rất đẹp mà, mẫu phi, người nhìn gì vậy ạ?"
"Không có gì, chỉ là trước kia có một người bạn cũ, cũng rất thích vẽ hoa đào giữa chân mày."
Khang Ninh biết người mẫu phi nói chính là hoàng hậu nương nương, nàng đã trông thấy ở trên bức họa treo ở Phượng Tê Cung, nhưng thoạt nhìn có vẻ mẫu phi không muốn nói thêm nữa, nàng cũng không hỏi thêm.

Khang Ninh yên lặng đứng chờ bên ngoài Địa Không điện, nghe thấy giọng của lễ quan, có cung nữ đỡ nàng chậm rãi đi vào trong điện, trong điện các phi tần đã đến đông đủ, tất cả đều đứng cúi đầu ở hai bên.

Thực tế tất cả chỉ có bốn năm người, Khang Ninh nghe nói trước kia còn có mười mấy vị, nhưng từ sau khi hoàng hậu ly thế, những người không được lâm hạnh đều bị đưa ra ngoài cung, những người còn lại thì thăng chức lưu lại trong cung.

Lúc đến gần chính vị, Khang Ninh quỳ xuống, hai tay đưa lên đến giữa mày, cúi đầu thật sâu xuống đất, lại đứng dậy lặp lại ba lần.

Bởi vì không có hoàng hậu, Khang Ninh chậm rãi bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch, đi đến trước mặt Thục quý phi ngồi bên cạnh chủ vị, lại khấu đầu lần nữa.

Thục quý phi búi tóc cho nàng, cài lên một chiếc trâm lưu ly bát bảo mạ vàng rồi đỡ nàng đứng dậy, xoay người nhìn xuống các vị phi tần.

Kết thúc buổi lễ.

Sau khi hồi cung Khang Ninh liền nằm bệt trên giường, nhắm hai mắt suy nghĩ xem nên tìm lý do gì để đi gặp Chúc Dung.

"Công chúa..." Có cung nữ nhỏ giọng gọi nàng, Khang Ninh ừ một tiếng chờ nàng nói tiếp: "Người mở mắt ra đi!"
"Làm sao vậy?" Khang Ninh trợn mắt nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ đó: "Chương...!Chương Thừa Hãn?!"
Khang Ninh vội vàng chạy đến trước mặt Chương Thừa Hãn đang đứng ở cửa, vẻ mặt không thể tin được: "Đệ trở về từ khi nào? Mấy năm nay ở biên cương thế nào? Có bị bắt nạt hay không? Sao lại gầy đi nhiều như vậy, lại còn đen nữa."
"Hôm nay đệ mới trở về, vừa đi bái kiến phụ hoàng, cho dù đã cố nhanh hết sức nhưng vẫn bỏ lỡ lễ cập kê của tỷ, mấy năm nay đệ cũng rất tốt, cũng không có ai bắt nạt đệ cả."
Chương Thừa Hãn nhìn Khang Ninh đang ôm chặt lấy mình: "Hoàng tỷ, khóc sưng mắt thì sẽ rất khó coi."
"Ta không thèm khóc nhá! "Khang Ninh vùi đầu trong lồng ngực hắn, thanh âm nghẹn ngào.

Lúc Chương Thừa Hãn xuất cung còn chưa cao bằng Khang Ninh, bây giờ đã cao hơn nàng một cái đầu, vốn dĩ hắn đã gầy, bây giờ ôm lấy cảm giác như chỉ còn toàn xương.

Phụ hoàng cũng thật nhẫn tâm, thân thể Chương Thừa Hãn từ trong bụng mẹ đã không được khỏe mạnh lắm rồi, người lại còn ném hắn tới biên cảnh nhiều năm như vậy, nếu hoàng hậu nương nương còn sống, chắc chắn người sẽ rất tức giận..