Lục Phong Diễn khẽ từ từ xoay người lại, anh cất đi nét cười trên mặt, cứ trầm lạnh nhìn An Nghiên Hy như chẳng phải việc gì đáng phải vui mừng. Như tất thảy nó rất đỗi bình thường vậy.
"Tốt lắm." Anh nói gọn được một câu.
Cả hai sau vài lời trao đổi với bên tổ chức trò chơi, xong thì đi vào bên trong, chờ những người khác kết thúc nốt.
Bên trong một căn phòng rộng rãi, tiếng cười vang vọng thích thú cứ tóe lên.
"Đúng là rất đáng khâm phục!"
"Lục tổng, cô gái bên cạnh anh là tiểu thư nhà nào vậy? Thật sự rất tài giỏi!"
"Lão Tần đã quá khen."
"Không không, lời tôi nói là sự thật. À quên mất, cần đưa tiểu thư đây đi băng bó vết thương..."
An Nghiên Hy sau lời nói của Tần Nguyên Thế liền bị đưa đi sang một căn phòng khác, thật ra ông ta là đang cố tình tách người ra.
"Vào thẳng vấn đề đi."
"Đúng là Lục tổng, thật sự rất nhạy bén!"
"Tôi cũng không vòng vo nữa. Nghe nói Lục tổng không xem trọng phụ nữ từ xưa đến nay, chắc hẳn cô gái này cũng không ngoại lệ nhỉ? Tôi rất thích sự nhạy bén của cô ta, nếu được anh có thể thương lượng trao đổi với tôi một chút không?"
Lục Phong Diễn nghe mà tức cười, anh vẫn một khuôn mặt lạnh lùng không đổi. Tuy vậy, khi nghe lời nói dè chừng của Tần Nguyên Thế cũng một phần khiến anh không vui.
"Hóa ra là như vậy, Lão Tần muốn có cô ta?"
"Nếu Lục tổng cho phép."
"Thế tôi nói không thì sao?"
"Lục tổng không muốn trao đổi thì Tần Nguyên Thế tôi cũng không ảnh hưởng gì cả, chỉ là có chút tiếc."
"Người đi bên cạnh tôi chưa ai là tầm thường cả, Tần tổng nên nhớ, một khi chạm vào thì hậu quả khó lường được!"
Lời cảnh báo đã thẳng thắn được nói ra, Lục Phong Diễn chẳng ngại người trước mắt là ai. Tính tình của anh từ xưa đến nay vẫn vậy, một là thẳng thắn nói ra, hai là không nói chứ không có việc úp úp mở mở.
Cuộc hội thoại của hai người cũng mau chóng kết thúc, món quà "nho nhỏ" ban đầu buổi tiệc cũng một tay Lục Phong Diễn thu tóm trong tay. Là một dự án bất động sản phía Tây. Khá tốt.
Vốn dĩ cái dự án này anh đã biết, và nó cũng chả có ích lắm với anh. Mục đích chính lần này tham gia là do anh muốn thử sức với độ nhạy bén của An Nghiên Hy!
...--------...
Trên đường di chuyển về lại biệt thự, An Nghiên Hy ngồi trong xe nhưng đầu óc cứ vô hồn không điểm tựa. Lục Phong Diễn ngồi bên cạnh cũng không nói một lời nào.
Cho đến khi chiếc xe từ từ lăn bánh vào trong khuôn viên, lúc này An Nghiên Hy mới hoàn hồn trở lại, cô như sực nhớ ra chuyện gì đó, khuôn mặt biến sắc.
"Lục tổng, anh cho tôi về nhà được không? Đã tối lắm rồi."
Lục Phong Diễn không nói, anh vẫn trầm lạnh dường như là chả muốn nói chuyện. Cái sự vô tư này làm An Nghiên Hy ngày càng thấy khó tiếp xúc, cứ thế này thì sao cô về nhà cho được đây?
"Tôi mệt rồi, vào nhà nghỉ ngơi đi."
Bỏ lại câu nói Lục Phong Diễn trực tiếp bước ra khỏi xe, để lại An Nghiên Hy ngơ ngác ngỡ ngàng.
"Ý của Lục tổng muốn bảo cô vào biệt thự nghỉ ngơi, đừng cãi lời anh ấy cô sẽ là người chịu thiệt đấy!"
Lâm Khởi có ý tốt muốn nhắc nhở An Nghiên Hy, chứ tính tình của sếp anh anh rõ nhất, lúc này lúc kia khó mà lường trước được. Nhưng mà...vào nhà lúc này cũng nguy cơ mà không vào cũng nguy cơ, thôi thì Lâm Khởi anh chúc An Nghiên Hy may mắn.
"Nhưng..." Cô định phản bác nhưng rồi thôi, đành bước xuống xe với nhiều câu hỏi và sự rối ren trong đầu.
Bước chân thật chậm đi vào biệt thự, cho đến khi vào hẳn rồi mà An Nghiên Hy vẫn không biết và rõ được mục đích của người kia rốt cuộc là gì.
Vì sao phải giữ cô ở lại? Cô có gì đáng giá chứ?
Chắc chắn là cô lại nghĩ nhiều rồi. Nhìn lại thân phận và địa vị xem cô có chỗ nào xứng đáng và đáng để mắt tới!
An Nghiên Hy đang lơ lửng giữa hàng vạn câu nói trong đầu. Từ trên lầu bước xuống, một âm giọng trầm khàn khẽ được cất lên có thêm phần hơi bá đạo:
"Còn đứng đó? Hay em muốn tôi bế em lên?"
"Không... không." An Nghiên Hy lắc đầu liên tục, làm sao cô để hắn bế lên được chứ!
"Lục tổng, anh cho tôi về nhà được không? Tôi..."
"Đừng lập đi lập lại một câu nói với tôi!" Anh chưng ra cái bộ mặt sắp mất kiên nhẫn.
"Lục tổng, nhưng mà tôi..."
"AN NGHIÊN HY!" Lục Phong Diễn gằn giọng, anh là đang khó chịu vì An Nghiên Hy cứ liên tục nói đi nói lại một câu nói. Anh đã quyết định thì đừng hòng dời đổi, bằng không chỉ có hơn chứ không tha!
An Nghiên Hy có chút run lên, cái gọi tên bằng giọng gằn lớn như thế bảo sao một người nhút nhát như cô không run một trận cho được.
Tầm mắt Lục Phong Diễn khẽ rơi lên người An Nghiên Hy, đúng vào vị trí cái dấu hôn bản thân để lại trong bữa tiệc khi nãy.
Đôi mắt tam bạch bỗng chuyển màu dục vọng, anh nuốt khẽ nước bọt một cách gấp gáp, thật sự ở gần cô gái này anh rất dễ động tình. Chỉ một cái chạm qua cũng đủ khiến anh tham lam muốn nhiều hơn.
Hiện tại cả hai đang đứng với một cự ly rất gần. Thì... chuyện gì kìm nén không được ta bung xả ra thôi...
Đôi mắt Lục Phong Diễn sớm đã nhóm màu dục vọng, chỉ là An Nghiên Hy ngay thơ chưa nhận biết được nguy hiểm sắp đến gần.
"Đói không?"
Lại ý gì nữa đây? Cô thực sự chẳng thể hiểu nổi. Nhưng để giữ một phép lịch sự tối thiểu cô vẫn nên lắc đầu thay cho lời nói.
Lục Phong Diễn khẽ cười tà, con mồi cho bữa "đêm khuya" của anh đúng là rất ngây thơ. Ngây thơ đến ngốc!
"Em không đói nhưng tôi đói rồi."
Vừa nói vừa hành động, Lục Phong Diễn tiến tới và ép An Nghiên Hy dần dần vào tường. Cho tới thời điểm hiện tại, chính cái hành động này mới khiến cô hoàn toàn phát giác ra được sự nguy hiểm!
"Anh...anh làm gì vậy?"
"Ăn khuya."
"Anh muốn ăn thì đi vào phòng bếp ăn...tôi...tôi muốn nghỉ ngơi rồi."
Bây giờ chạy thì liệu có còn kịp không nhỉ?
"Muộn rồi."
Dứt lời, Lục Phong Diễn liền khóa chặt môi của An Nghiên Hy bằng nụ hôn gấp gáp của mình, chẳng chừa cho cô có thêm cơ hội nào để nói hay phản bác.
Bị ép hôn bất ngờ, đến khi cô nhận diện ra sự xâm nhập lạ trong khoan miệng mình thì mới kinh hoảng phản kháng.