Thoáng qua nửa giờ đồng hồ sau, An Nghiên Hy mới từ phòng tắm bước ra ngoài. Cô chầm chậm bước từng bước về phía chiếc giường king size.
"Xong rồi!?"
Giọng người đàn ông lúc này bỗng nhiên nhẹ đến lạ, cô có để ý thấy anh ta đang ngồi trên giường và quần áo trên người cũng đã thay đổi.
Ánh mắt cô nhìn hắn thể hiện rõ sự ngạc nhiên, trong đôi mắt hoa đào của An Nghiên Hy bấy giờ cũng có phần hơi đỏ nhè nhẹ.
"Đã...đã xong rồi ạ."
"Lại đây."
An Nghiên Hy bước từng bước nặng nề về phía người đàn ông, hắn ta cũng không còn chú tâm vào những việc bản thân làm khi nãy, mà thay vào đó lúc này lại nhìn cô gái nhỏ chằm chằm. Có thể là đang đánh giá cô chăng?
"Em cần bao nhiêu tiền?"
Câu hỏi rất thẳng thắn, xoáy vào đúng trọng tâm. Nó khiến cô phút chốc khẽ run người.
An Nghiên Hy hai tay vấu chặt vào nhau, cố gắng gượng nở nhẹ nụ cười, khẽ nói:
"Tôi có thể ra giá sao?"
Môi bạc khẽ nhếch, hắn cười khẩy một cái đáp lại lời cô ngay:
"Tại sao không! Đây là đặt ân tôi đổi lấy cho em, nếu em không cần cũng chẳng hề hấn gì với tôi cả."
Nghiên Hy cúi thấp đầu, cô hít lấy một hơi thật dài, lòng đau như cắt, cố kiềm chế không để bản thân yếu đuối trước mặt người ngoài.
"Cảm ơn! Anh là người giàu có, chắc chắn anh sẽ không bạc đãi đâu đúng không?"
An Nghiên Hy nở nụ cười tỉ mỉ, cô nhìn trực diện với hắn, vẻ sợ sệt cũng đã giấu ra phía sau, phải cố tỏ ra mạnh mẽ không thể dễ dàng để người khác thấy sự yếu đuối của mình.
"Tin tưởng tôi?"
Người đàn ông tháo kính mắt vô tư đặt lên chiếc bàn bên trên đầu giường, lúc này khoảng cách cả hai đang rất gần nên An Nghiên Hy có thể nhìn vô cùng rõ từng điểm và sắc nét trên khuôn mặt phong tuấn kia.
"Không hẳn là như thế, nhưng anh nghĩ sao nó sẽ là như vậy."
Người đàn ông nhếch môi bạc, hắn ta nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt hắn sâu lắm, thật sự rất sâu!
"Tôi có một yêu cầu nhỏ, mong cầu anh tội nguyện cho tôi..." An Nghiên Hy kiềm chế cảm xúc, nói nhỏ.
"Được, nói đi."
An Nghiên Hy thở nhẹ một hơi. "Khi bắt đầu tôi xin anh hãy tắt bớt đèn đi có được không?"
...
"Em tên gì?..."
"... Là An Nghiên Hy."
Khoảnh khắc câu trả lời được thốt ra cũng là lúc đèn trong phòng đều vụt tắt hết, cả cơ thể An Nghiên Hy bị người đàn ông lột sạch sẽ, kể cả hắn cũng vậy.
Trong thầm lặng An Nghiên Hy gắng gượng chịu cơn đau, từ trong tâm hồn lẫn thể xác lúc bấy giờ đều vụn vỡ.
Nuốt nước mắt vào trong, cô gồng mình chịu đựng cơn đau mà người đàn ông mang lại. Thật sự rất rất đau, cả cơ thể cô dường như lúc ấy sống còn đau hơn cả chết đi.
Lần đầu tiên cô trao thân, không phải là trao cho người mình yêu thương hay trân trọng mà là trao đổi! Trao thân để đổi lấy tiền cứu vãn một chút ít cho gia đình.
Vì gia đình cô hi sinh bản thân, mặc kệ phía sau có mù mịt hay cùng đường cũng được, chỉ cần ngày nào An Nghiên Hy cô còn sống sẽ vẫn còn một cô gái nhỏ hi sinh hết sức mình!
"Tại sao ngay từ đầu không bảo với tôi đây là lần đầu?"
Người đàn ông dừng lại mọi hành động, khi hắn dùng vật nam tính đưa vào "cửa sổ" nhỏ mới giật mình phát hiện. Ánh mắt hắn ta nhìn sâu xuyên tối.
An Nghiên Hy nén cơn đau, cô cắn chặt răng không phát ra bất kỳ tiếng động tà dục nào, dù bản thân đang rất đau.
"Đừng hỏi nữa được không? Xin anh đấy!"
An Nghiên Hy đang rất đau, cảm xúc trong cô lúc này cũng rất tệ, sống mũi tê tê, mắt cũng phủ nhẹ lên một tầng sương mỏng manh.
Người đàn ông cũng chẳng hỏi thêm gì, hắn lại tiếp tục với công việc của mình, ăn sạch thân thể nhỏ bé mong manh. Nhưng mọi hành động cùng cách cư xử đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều lần, An Nghiên Hy cũng chẳng còn quá đau đớn như phút ban đầu.
Hai thân thể hòa làm một, một người chịu đựng, một người hưởng thụ...
Thân thể An Nghiên Hy nhanh chóng đã bị người đàn ông khai phá triệt để, để lại rất nhiều dấu tích ân ái. Phải thừa nhận, sự chiếm hữu của hắn khi trên giường vô cùng lớn, từng tấc da tấc thịt của cô đều chẳng còn nguyên dạng như lúc ban đầu.
"Ngủ đi."
Người đàn ông che kín người cô bằng chiếc chăn ấm áp, hắn vòng tay ôm gọn bắt cô áp mặt sát vào người hắn.
An Nghiên Hy bị vắt kiệt sức, cô chẳng còn lấy chút sức nào mà kháng cự với cái ôm của hắn, chỉ biết nhắm mắt để trôi qua cơn ác mộng đêm này. Nhưng mắt cô vẫn vô thức tuôn lệ...
Người đàn ông cũng không phải quá vô nghĩ, tuy bóng tối bao trùm nhưng anh vẫn nhận ra rõ rệt sự khác thường của cô gái nhỏ được mình ôm trong vòng tay. Chắc khi nãy anh đã quá thô thiển.
Ngẫm nghĩ lại anh thấy bản thân mới đúng là người vô ý lớn nhất, ngay từ trong quán bar chẳng phải đã úp mở, biểu hiện nhút nhát đó nào giống với người có kinh nghiệm từng trải? Lúc đầu anh cũng không nghĩ xa đến thế, cho đến khi khai phá thân thể mới rõ.
Lần đầu tiên lòng anh giao động như thế, những lần trước chẳng khi nào anh để tâm đến "bạn tình" đâu.
Gió hắt bên ngoài kia cửa sổ, thời tiết ban đêm đang hạ xuống ở mức thấp, lành lạnh xen lẫn với chút gió khiến người ta phải rùng mình một phen.
Thế vậy mà còn có một nơi đang lạnh hơn cả như thế, nơi đó đang vừa đau vừa khổ sở, lạnh lẽo đến thấu loạn cả tâm can.
An Nghiên Hy mày phải mạnh mẽ lên nào, 18 năm qua có cái khổ nào mà mày không vượt qua được! Chút chuyện vặt vãnh này có là gì đâu chứ, hi sinh một chút cũng tốt mà, đổi được chút tiền cho gia đình thì đã sao đâu, nhẫn nhục một chút, đáng mà!
Nghĩ theo chiều hướng tích cực hóa, An Nghiên Hy dần chìm sâu vào giấc mộng, bỏ lại cơn đau ở đấy, bao nhiêu bất lực cũng cố mà đè áp xuống.
Rốt cuộc, An Nghiên Hy đã phải trải qua bao nhiêu đau thương để trở thành một cô gái nhỏ hiểu chuyện đến đắng lòng như ngày hôm nay?