Vân Đô là một thành phố lớn thuộc nước M, nơi quy tụ nhiều tập đoàn nổi bật và là nơi giới thượng lưu sinh sống phần lớn.
Bên trong khu võ thuật. Tại một căn phòng nào đó...
"Phong Bách, mày định đến bao giờ mới chịu thổ lộ tình cảm ra với Doãn Bối Tình?"
"Mày bị óc đậu à? Cô ấy mà dễ tính thì tao có ngồi đây than thở hay không? Tao lại gần còn bị cô ấy đánh te tua, nói chi đến tỏ tình hả?"
"Hahaha! Tao lại quên mất, mày từ lúc về đây ngày nào mà chả đến đây nhìn trộm người ta trên sân luyện võ!"
Lục Phong Bách lườm nguýt cậu bạn "thân mến" của mình chỉ thiếu điều có thể nuốt cậu ta ngay lập tức.
"Mày lâu quá chưa ăn củ đấm phải không? Tao đến đây chủ đích là luyện tập, ngắm cô ấy là lợi ích nhân hai thôi."
"Á à, vậy cô ấy không phải là sự ưu tiên!"
"LÝ DỰC NHIÊN!" Lục Phong Bách nổi cáu, cậu dí thằng bạn lao ra khỏi phòng.
An Nghiên Hy và Châu Đình đang cùng đi trên hành lang dài để di chuyển đến nơi dọn dẹp, không may, khi đang đi qua một dãy phòng thì...
"Aaa..." An Nghiên Hy bị ai đó va phải.
"Cẩn thận!" Châu Đình buông mấy túi đồ đang cầm trên tay, anh nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy An Nghiên Hy, ôm gọn vòng eo nhỏ nhắn của cô để giữ cô không ngã.
Khỏi cần phải nói cũng biết ai là hung thủ tông vào An Nghiên Hy rồi đó.
An Nghiên Hy chẳng kịp định hình sau cứu tông vào người thì tiếp đến lại bị shock bởi cái ôm cứng ngắc của Châu Đình.
Lục Phong Bách cũng thôi không đuổi theo thằng bạn nữa, bây giờ anh chỉ muốn chuồng đi cho lẹ, để lại hậu họa thằng bạn làm thằng bạn chịu.
Anh em tốt? Sống chết thì ta mặc kệ. Nghĩ là làm, Lục Phong Bách chuồng đi mất tiêu, để lại Lý Dực Nhiên cơ miệng giật giật.
"Tôi xin lỗi cô gì đó ơi, tôi không cố ý, tôi vô tình không chú ý nên mới va vào cô, thành thật xin lỗi cô nhiều lắm!" Lý Dực Nhiên cười gượng gạo.
"Không..."
"Anh trước khi muốn xông ra ngoài cũng nên chú ý một chút đến xung quanh! Bên ngoài này là hành lang nơi di chuyển của nhiều người, nếu không may anh va vào với trớn mạnh như thế thì đối phương sẽ bị thương!" Châu Đình cướp lời cô, khó chịu nói.
"Chân thành xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn, mong hai người bỏ qua cho." Lý Dực Nhiên rất rạch ròi, chuyện nào ra chuyện đó.
Châu Đình hắt mặt về phía An Nghiên Hy, ý bảo tùy cô.
"Không sao ạ."
An Nghiên Hy vốn dĩ rất rộng lượng, cô không nghĩ ngợi gì cả, nếu không có Châu Đình thì cô cũng rời đi từ nãy giờ.
Lý Dực Nhiên rời đi, anh mang theo cục nhục nhã đi tìm hảo bạn tồi của mình: "Được lắm, tao ghi nợ lần này, lần sau Phong Bách mày chết với ông!"
...
"Thị trường biến động mấy ngày vừa qua thế nào? Các cô các cậu làm việc thế này đấy sao? Tôi muốn một kết quả tốt nhất, hãy thu xếp và xử lý ổn thỏa nhất, thời hạn cuối tuần này!"
Lục Phong Diễn bực nhọc trong người, một tập đoàn lớn mạnh mà nhân viên cấp cao khinh xuất đến như vậy, còn ra thể thống gì nữa đâu chứ! Biến động thị trường mà bộ phận thông tin lại cập nhật chậm chạp, thậm chí là số liệu đưa ra có phần lệch lạc, ảnh hưởng không ít đến tuyến trình phát triển của tập đoàn Lục Thế.
"Xin lỗi sếp, chúng tôi sẽ cập nhật và thống kê ngay, xin anh bớt giận."
"Lui ra hết đi!"
Lục Phong Diễn ném ánh mắt bực bội về phía đám nhân viên kia, thật là bực mình không chịu được, nếu không phải anh phát hiện bộ phận có chút gì đó không ổn khi báo cáo thì chắc bây giờ tập đoàn đã phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng!
Lâm Khởi đứng ngay bên cạnh cũng khó chịu không kém, nếu mà đặt anh vào chỗ của Lục tổng thì từ nãy đến giờ anh đã gào thét sa thải mấy người nhân viên kia rồi, cấp cao thì đã sao? Làm việc mà chẳng có chút nhạy bén thì phát triển và đem lại lợi ích kiểu gì đây?
Chẳng hiểu sao hôm nay Lục tổng nhẫn nại đến thế, đúng là lạ!
Tại một căn phòng nào đó ở trường võ thuật.
"An Nghiên Hy, tấm này cần phải dùng thế nào? Tôi không biết."
"Anh cứ gấp nhỏ lại là sẽ sử dụng bình thường."
Châu Đình nghe theo, gấp qua gấp lại vài cái rồi áp dụng ngay và luôn, nào giờ anh sống trong sung sướng có đụng tới tay bao giờ, thường chỉ thấy người giúp việc trong nhà làm thôi, nay anh lại được tận tay thực hành. Cảm giác cũng hơi vất vả xíu.
An Nghiên Hy thì sớm đã quen tay nên cô rất nhanh nhẹn, thao tác cũng mượt mà hơn Châu Đình rất nhiều.
"Châu Đình, anh tránh qua một bên đi, để tôi làm luôn cho!"
An Nghiên Hy trán đã túa ướt đẫm mồ hôi nhưng cô vẫn không than vãn mệt mỏi, thậm chí cô còn muốn giúp cả phần làm của Châu Đình.
Châu Đình bị sự nhiệt tình của cô thu hút, anh là con trai mà rề rề, vậy mà cô tốc độ còn nhanh gấp hai lần anh cơ, đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá năng lực của một người được!
"Cô không mệt sao?" Châu Đình hạ âm giọng xuống một chút, lần này nghe vó vẻ dịu hơn.
An Nghiên Hy vừa làm vừa đáp:
"Nếu nói không mệt thì là đang nói dối, tất nhiên có mệt nhưng tôi vẫn có thể hoàn thành tốt công việc cho ngày hôm nay."
Châu Đình có chút cảm phục, tính ra lần đầu tiên anh tiếp xúc với một người con gái mạnh mẽ theo kiểu này, đúng là có chút thú vị.
Sự háo thắng muốn chinh phục trong anh lại trỗi dậy, như cách anh chinh phục chiếc xe vừa đập hộp kia!
Nói thế thì không đúng lắm, anh muốn tìm sâu và khai thác từ cô gái này, anh không tin anh không làm được điều này!
An Nghiên Hy không hề biết cô đã lọt vào mắt xanh của Châu thiếu!
Tối đó khi về nhà, Châu Đình đã gọi điện cho chị Kiều hỏi về một số thông tin của An Nghiên Hy, kết quả chị phán một câu xanh rờn: "Chị cứ tưởng cậu là g.. không chứ, hóa ra là vẫn thích con gái, cũng may mắn, hôm nay chị Kiều sẽ chia sẻ một chút thông tin từ An Nghiên Hy cho nhé!"
Châu Đình: ??? Anh g.. khi nào vậy? Ai nói? Ai đồn gì kỳ cục vậy chứ? Nhỡ đâu bạn gái tương lai nghe được thì anh phải làm sao?
Châu Đình giận tím tái cả người, ban ngày bà chị làm việc trong rất nghiêm túc nhưng không ngờ khi ở nhà lại thích trêu chọc người khác như vậy, thật đáng giận!
Châu Đình một vài phút sau cũng biết được một vài thông tin. An Nghiên Hy nhỏ hơn anh hai tuổi, gia cảnh không rõ, chỉ biết được một vài thông tin nho nhỏ chứ chả khai thác được sâu.