Hạnh Phúc Của Anh Mang Tên Em

Chương 2: Gia Cảnh Khó Khăn



Hơn 1 năm sau

Sau sự việc Hàn Thiên Vũ bị ám sát,tất cả bang Thiên Long đều đổ xô đi tìm kẻ ám sát lão đại của mình,mang từng tên,từng tên về trừng phạt và thanh tẩy rất nhiều những bang nhỏ có ý tạo phản làm hại bang Thiên Long.

Sau khi phẫu thuật xong Hàn Thiên Vũ dù vượt qua cửa tử nhưng lại bị hôn mê trên giường bệnh tới nửa năm mới tỉnh lại.khi tỉnh lại Hàn Thiên Vũ đã ngay lập tức hỏi cô gái đã cứu mình hôm đó,khi nhìn thấy cô gái trước mặt Hàn Thiên Vũ có chút lạ lẫm,anh nhớ rất rõ giọng nói của cô gái ấy dù bị hôn mê khá lâu rõ ràng giọng nói ấy không giống cô gái này,cả đôi mắt cô gái đó nữa và cả mùi hương trên người cô gái đó cũng hoàn toàn khác với cô gái này.nhưng do có sự làm chứng của bác sĩ đã phẫu thuật cho mình và sự xác nhận của ba mẹ Hàn và ba người bạn thân của Hàn Thiên Vũ khi tới bệnh viện thì cô gái này đang ngồi ngoài cửa phòng phẫu thuật của Hàn Thiên Vũ nên sự nghi ngờ của Hàn Thiên Vũ cũng được giảm xuống.vậy là cô gái tên Lâm Uyển Phương ngang nhiên nhận được sự biết ơn của ba mẹ Hàn và cả Hàn Thiên Vũ trong khi người thực sự cứu Hàn Thiên Vũ thì đang chật vật với cuộc sống đầy khó khăn ngoài kia nhưng cô vẫn lạc quan dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.



Trong một khu trung cư cũ kĩ có một ngôi nhà vẫn đang sáng đèn dù lúc này đã là 23h30p đêm,trong khi những ngôi nhà khác đã tắt đèn chìm vào giấc ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi thì ngôi nhà nhỏ ấy vẫn sáng đèn và ánh đèn đó chỉ được tắt vào lúc 3h đêm mà thôi.lí do ngôi nhà ấy vẫn sáng đèn khuya như vậy vì con gái của chủ căn nhà nhỏ đó vẫn luôn tranh thủ thời gian học xong để nhận vòng về xâu làm thêm kiếm thu nhập mua thuốc cho ba,đóng tiền học và chi tiêu hàng ngày.cũng vì ba thường xuyên ốm nên cô bé ấy luôn chắt chiu từng ngàn một để mua thuốc cho ba và trang trải cho cuộc sống của mình.đang mải mê làm việc thì giọng khàn khàn do bị ho nhiều của một người đàn ông trung niên vang lên.

-Tiểu Chi sao giờ này con còn chưa lo đi ngủ đi,có phải con lại nhận thêm công việc làm thêm không?.

Có chút giật mình vì đang tập Trung làm việc Hạ Chi có ngẩng đầu lên,tạm dừng công việc đang làm rồi nhanh chóng đứng dậy đỡ ba mình ngồi xuống ghế,Hạ Chi nhanh chóng đi rót cho ba một ly nước ấm rồi lên tiếng.

-Ba sao người lại thức giấc giờ này?có phải ba thấy người khó chịu ở đâu không ạ?hay ngày mai con đưa ba tới bệnh viện khám nhé chứ con lo cho sức khỏe của ba lắm.

Vương Bá Du ba của Hạ Chi nhấp một ngụm nước ấm con gái mình vừa rót cho sau đó mới lên tiếng.

-Tiểu Chi ba ổn,con không cần tốn tiền đưa ba tới bệnh viện đâu rất tốn kém,lần này ba bị bệnh cũng đã tiêu tốn không ít tiền của con rồi Tiểu Chi.

Tiểu Chi ngồi xuống cạnh ba mình,nắm lấy tay ông vỗ nhẹ nói.

-Ba, không tốn kém ba bị bệnh thì cần phải tới bệnh viện để bác sĩ khám cho ba chứ,giống mẹ năm đó cũng vì chủ quan không tới bệnh viện thăm khám bệnh mà đã bỏ ba con mình đi.con rất sợ ba gống mẹ hồi đó,con chỉ còn một mình ba là người thân thôi vậy nên ba à người phải thật khỏe mạnh đấy nhé.

Ba Vương lúc này nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái nhỏ của mình.

-Tiểu Chi thật ra sinh -lão- bệnh- tử ai cũng phải trải qua thôi,tre già thì măng mọc ba sống đến từng này tuổi nhìn con lớn lên từng ngày là ba hạnh phúc rồi,giờ mà ông trời để ba đi gặp mẹ con sớm một chút cũng không sao,chỉ là ba có chút không yên tâm về con Tiểu Chi.giá như bên cạnh con có một người đàn ông để con có thể dựa vào thì tốt biết mấy,sau này ba xuống dưới kia gặp mẹ con cũng dễ bề ăn nói.

Hạ Chi lắc đầu nói.

-Ba người đừng nói vậy ,ba nhất định phải bên cạnh con thật lâu,nhìn con lớn lên,kiếm thật nhiều tiền rồi đưa ba đi khắp thế giới nữa chứ đúng không ba?còn về chuyện tình cảm thì con chưa nghĩ tới giờ con chỉ cần ba thôi.

Nói xong Tiểu Chi cũng đứng dậy tranh thủ dọn dẹp mọi thứ trên bàn rồi nghỉ ngơi vì cô biết nếu cô không chịu đi ngủ thì ba cô cũng sẽ không đi ngủ lại.

Ba Vương cười hiền hậu nhìn con gái,sau đó ông cũng đứng dậy đi tới gần chỗ Hạ Chi xoa đầu con gái bé nhỏ của mình lên tiếng.

-Tiểu Chi thật ra ta có chuyện muốn nói với con.

Tiểu Chi đang thu dọn đồ nghe ba mình nói vậy cũng dừng tay nhìn tới ba mình hỏi.

-Ba,ba muốn đi đâu sao ạ?,cuối tuần con rảnh để con đưa ba đi nhé.

Ba Vương gật đầu nhìn con gái.

-Được,vậy cuối tuần con sắp xếp đi cùng ba nhé ba đưa con tới gặp một người bạn của ba đã lâu không gặp,chúng ta cũng mới gặp lại nhau cách đây vài ngày.

Hạ Chi gật đầu sau đó dìu ba mình về phòng để ông nghỉ ngơi thêm,sau đó bản thân cô cũng đi ngủ.may hôm nay Hạ Chi không có ca làm ở quán bar Hạ Chi làm thêm không thì giờ này Hạ Chi chưa chắc đã được về nhà giờ này đâu.

Buổi sáng sau khi lo bữa sáng cho ba mình xong Hạ Chi đi bộ tới trường đại học mình đang học,vừa bước vào cổng trường thì tiếng gọi lảnh lót của hai cô bạn thân của Hạ Chi là Phạm Tuệ Nhi và Nguyễn Gia Hân vang lên.

-Tiểu Chi đợi bọn tớ với.

Khi Hạ Chi quay lại đã thấy hai cô bạn thân của mình đi gần tới nơi,mỉm cười Hạ Chi lên tiếng.

-Tiểu Nhi,Tiểu Hân,sao hôm nay hai cậu lại đi học sớm như vậy?.

Hạ Chi hỏi vậy bởi lẽ hai cô bạn thân của cô rất ít khi đi học sớm,toàn sát giờ mới tới vì Tuệ Nhi sáng lo dậy sớm dọn quán cháo cho mẹ mình,rồi phụ mẹ ship cháo cho khách ở xa,Gia Hân thì phụ bà là đồ đã giặt rồi cho khách vì bà Gia Hân có một tiệm giặt là nhỏ chuyên nhận giặt đồ thuê.tuy cuộc sống của cả ba rất khó khăn nhưng họ vẫn luôn lạc quan,cố gắng học để lấy học bổng trang trải việc học rồi làm thêm phụ gia đình.

Hai cô bạn đi tới chỗ Hạ Chi khoác vai Tuệ Nhi nói trước.

-Hôm nay quán mẹ tớ vắng khách nên không cần ship cháo nên tớ đi học sớm thôi.

Gia Hân cũng nói chen vào.

-Hôm qua bà tớ bị cảm nên hôm nay tiệm giặt là của bà tớ không mở cửa nên tớ đi sớm.

Khi nghe Gia Hân nói vậy Hạ Chi và Tuệ Nhi giật mình lo lắng hỏi Gia Hân.

-Tiểu Hân bà cậu bị cảm sao?bà khỏe lại chưa?sao cậu không đưa bà tới bác sĩ khám cho an tâm.

Gia Hân có chút buồn bã nói.

-Tớ cũng bảo bà đi khám nhưng bà không chịu đi,chắc bà sợ tốn kém.tớ có mua thuốc cho bà rồi nếu trưa nay bà vẫn mệt chắc tớ phải ép bà đi khám mới được.

Hạ Chi vỗ nhẹ vai Gia Hân.

-Thôi để học xong tớ với Tiểu Nhi về nhà cậu khuyên bà giúp cậu nhé,bà rất quý bọn tớ biết đâu bọn tớ nói bà lại nghe thì sao?.

Gia Hân mỉm cười gật đầu nói.

-Vậy học xong chúng ta cùng về nhà tớ nhé.nhờ các cậu khuyên bà giúp tớ vậy chứ bà tớ cứ lo tốn tiền rồi không chịu đi khám gì cả tớ nói sao cũng không được.

Cả Hạ Chi và Tuệ Nhi cùng gật đầu rồi cùng nhau đi vào lớp học,vì là năm học gần cuối nên họ khá bận vì dù sao 4 năm học đại học chỉ phụ thuộc vào 2 năm cuối này thôi nên dù thành tích của cả ba rất tốt nhưng cả ba vẫn rất lo lắng cho kì thi tốt nghiệp sắp tới.