Hạnh Phúc Của Anh Mang Tên Em

Chương 9: Gặp Lại Nhau



Cả bốn ngồi uống rượu và bàn chuyện trong bang Thiên Long tới 23h mới chào nhau ra về.khi cả bốn bước ra bên ngoài họ thấy một góc khuất trong quán bar đang rất ồn ào ,dường như có chuyện gì đó đang xảy ra thì phải?vì họ vốn dĩ là chủ của quán bar này nên khi có chuyện xảy ra khi họ có mặt ở đây họ sẽ giải quyết,cả bốn cùng nhau đi về phía đám đông kia nhìn vào trong họ thấy một cô gái trẻ đang cố vùng vẫy thoát ra khỏi một tên giang hồ nào đó,chỉ có điều giọng nói của cô gái đó rất quen và đó không ai khác chính là Hạ Chi.

Thật ra Hạ Chi thường hay đến đây làm phục vụ bưng bê rượu cho khách kiếm thêm thu nhập,ca làm của Hạ Chi sẽ khoảng từ 20h-23h sẽ hết giờ làm,hôm nay cũng như bao ngày Hạ Chi tới đây làm việc nhưng không may hôm nay Hạ Cho bị một vị khách ở đây quấy rối,khi thấy thái độ phản kháng của Hạ Chi tên đó càng thích thú chêu ghẹo Hạ Chi không cho Hạ Chi về,điều đáng nói là khách ở đây cũng vây quanh cổ vũ tên kia bởi với họ chỉ sợ không có chuyện vui để xem thôi.Người nhận ra Hạ Chi đầu tiên là Hàn Thiên Vũ anh nhanh chóng tách đám đông ra kéo Hạ Chi ra khỏi tên kia,chỉ có điều khi Hàn Thiên Vũ kéo được Hạ Chi ra cũng là lúc tên kia đã thành công dựt đứt 2 cúc đầu áo sơ mi của Hạ Chi,theo một phản xạ tự nhiên khi được cứu Hạ Chi giữ chặt áo sơ mi của mình rồi không hiểu sao Hạ Chi ngay lập tức ôm trầm lấy người vừa kéo mình ra khỏi tên kia bật khóc nức nở,thấy Hạ Chi bỗng dưng ôm mình bật khóc Hàn Thiên Vũ có chút bất ngờ nhưng Hàn Thiên Vũ không đẩy Hạ Chi ra mà lúc này Hàn Thiên Vũ nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Hạ Chi rồi khom người bồng Hạ Chi lên một cách gọn gàng,có thể vì Hạ Chi chỉ cao 1m6 người lại khá nhỏ nhắn trong khi Hàn Thiên Vũ lại khá cao trên 1.8m nên cảm giác Hạ Chi lọt thỏm trong lòng Hàn Thiên Vũ. để Hạ Chi áp vào ngực mình rồi Hàn Thiên Vũ quay gót bước đi ra ngoài nhưng trước khi đi Hàn Thiên Vũ nhìn tới ba người bạn của mình âm giọng chết chóc vang lên.

-Chuyện còn lại các cậu tự giải quyết đi,dám làm loạn ở địa bàn của Thiên Long thì chỉ có một con đường 'chết' thôi.

Nói xong Hàn Thiên Vũ nhanh chóng bước ra bên ngoài để lại bên trong là tiếng đấm,đá và cả tiếng van xin tha mạng nữa...thật ra đã có gan gây chuyện ở địa bàn của Thiên Long thì cũng phải có gan chịu được hậu quả vì đó là điều quá quen thuộc rồi.

Bên ngoài sau khi Hàn Thiên Vũ bế Hạ Chi ngồi ngay ngắn trong xe của mình,sau đó Hàn Thiên Vũ cũng ngồi lên xe của mình nhìn sang Hạ Chi,lúc này Hạ Chi vẫn đang không ngừng run rẩy với những chuyện vừa xảy ra với mình,làm ở đây gần 2 tháng đây là lần đầu tiên Hạ Chi bị khách làm phiền như vậy.

Hàn Thiên Vũ biết Hạ Chi vẫn đang sợ hãi chuyện vừa xảy ra nên anh cũng chưa hỏi gì Hạ Chi vội, Khởi động xe Hàn Thiên Vũ nhẹ nhàng lái xe rời khỏi quán bar đi được một đoạn Hàn Thiên Vũ thấy Hạ Chi đã ổn hơn một chút mới lên tiếng.

-Cô còn nhớ tôi chứ cô bé?tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm như vậy và còn trong hoàn cảnh không mấy tốt như vừa nãy,cô bé tại sao cô lại ở đó vào giờ này?.

Hạ Chi sau một lúc im lặng cũng đã ổn hơn bởi lẽ bản tính vốn dĩ mạnh mẽ của Hạ Chi khiến sự sợ hãi trong lòng Hạ Chi cũng được giảm đi rất nhiều.khi Hạ Chi nghe thấy câu hỏi của Hàn Thiên Vũ bản thân Hạ Chi có chút bối rối nhưng sau khi đắn đo một chút thì Hạ Chi cũng chọn trả lời thật câu hỏi của Hàn Thiên Vũ.

-Tất nhiên là tôi vẫn nhớ anh,chúng ta mới gặp nhau lúc sáng thôi mà không đúng sao?,về câu hỏi anh hỏi tôi tại sao tôi lại xuất hiện ở quán bar giờ này thật ra tôi làm thêm ở đó,cũng được hai tháng rồi chỉ là hôm nay là lần đầu tôi gặp phải chuyện như hôm nay,có lẽ vì vị khách đó say nên không biết mình đang làm gì.

Hàn Thiên Vũ lái xe chậm hơn rồi dừng hẳn vào lề đường quay lại hỏi Hạ Chi.

-Cô nói cô làm thêm ở quán bar đó sao?cô có biết nơi đó rất phức tạp hay không?mà cô cần tiền đến đâu mà lại chọn đến đó làm thêm như vậy?thân là con gái lại đến những nơi phức tạp như vậy cô không biết tự bảo vệ bản thân mình sao?.

Không hiểu sao khi nghe Hạ Chi nói đến quán bar của mình làm thêm lại khiến Hàn Thiên Vũ khó chịu đến vậy?chỉ cần nghĩ tới việc những tên đàn ông kia động chân tay với cô gái này thì một cỗ tức giận trong lòng của Hàn Thiên Vũ đột nhiên bộc phát không kìm lại được.

Hạ Chi ngồi bên cạnh khi nghe thấy sự chất vấn của Hàn Thiên Vũ có chút giật mình,hình như người đàn ông này phản ứng hơi thái quá rồi thì phải?nhưng vì anh ta vừa cứu Hạ Chi nên Hạ Chi cũng không muốn cãi nhau với anh ta,nhỏ giọng Hạ Chi lên tiếng.

-Thật ra đúng như anh nói là tôi rất cần tiền,tôi chấp nhận làm thêm ở đó vì lương khá cao tôi có thể chi tiêu những khoản mình cần mà không phải lo chạy vạy khắp nơi,cảm ơn anh đã lo lắng nhưng đó là sự lựa chọn của tôi.

Hàn Thiên Vũ âm trầm nhìn Hạ Chi sau đó lạnh lùng nói.

-Đó là quán bar của tôi,chính vì vậy tôi muốn thông báo cho cô biết là từ ngày mai cô bị đuổi việc,dĩ nhiên tôi sẽ cho người thanh toán cho cô nửa năm tiền lương vì tự ý đuổi việc cô và bù lại nếu cô muốn thì tôi sẽ tìm cho cô một công việc phù hợp hơn cô thấy sao?.

Hạ Chi ngay lập tức phản ứng lại lời của Hàn Thiên Vũ.

-Anh ,tại sao tôi lại bị đuổi việc?rõ ràng tôi không hề làm gì sai cả,chính tôi cũng là người bị hại kia mà.

Hàn Thiên Vũ không có phản ứng gì chỉ chầm chậm nói.

-Tôi đuổi việc cô là muốn tốt cho cô thôi.

Hạ Chi mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt,rốt cuộc tại sao anh ta lại muốn đối tốt với Hạ Chi đến vậy?anh ta có ý đồ gì chăng?những suy nghĩ vớ vẩn của Hạ Chi khiến khuôn mặt vốn dĩ đang sợ hãi của Hạ Chi trở nên rất buồn cười.

Thấy Hạ Chi không trả lời mình mà bận đển hồn bay đi đâu đó,khởi động xe Hàn Thiên Vũ cho xe tiếp tục đi chầm chậm trên đường và cũng không quên đánh thức cô gái bên cạnh trở lại mặt đất.

-Cô tên gì?đang học gì nghành gì?nhà cô ở đâu cô chỉ đường đi tôi đưa cô về nhà.

Hạ Chi sau một lúc để tâm hồn treo trên mây thì cuối cùng cũng trở lại mặt đất,theo quán tính Hạ Chi cũng máy móc trả lời câu hỏi của Hàn Thiên Vũ.

-Tôi tên Vương Hạ Chi,21 tuổi,sinh viên năm 3 nghành quản trị kinh doanh,còn nhà tôi anh cứ đi thẳng tới đoạn rẽ tôi sẽ nói.

Hàn Thiên Vũ âm thầm ghi nhớ những gì Hạ Chi vừa nói,anh cũng chủ động giới thiệu mình với Hạ Chi điều mà Hàn Thiên Vũ chưa làm với bất kì một cô gái nào bao giờ.

-Tôi tên Hàn Thiên Vũ,30 tuổi,chủ tịch của một công ty.

Việc Hàn Thiên Vũ cứu Hạ Chi hôm nay khiến những ấn tượng xấu về Hàn Thiên vũ trong lòng Hạ Chi giản đi,cũng nhờ vậy những ấn tượng về Hàn Thiên Vũ và hai người bạn anh ta sáng nay trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.

Cả hai nói khá nhiều chuyện với nhau chủ yếu về nghành học của Hạ Chi,khi xe của Hàn Thiên Vũ đi qua một con hẻm nhỏ anh bất giác nhíu mày vì con hẻm này là nơi anh lẩn trốn khi bị ám sát gần 2 năm trước,không ngờ nhà cô gái này cũng ở gần đây.một cảm giác khó tả xuất hiện trong lòng Hàn Thiên Vũ nhất là mùi hương quen thuộc trên người Hạ Chi ,giọng nói,ánh mắt và cả sự trùng hợp nơi ở nữa,là một lão đại lừng danh của Thiên Long Hàn Thiên Vũ đã nhận ra chuyện gì đó uẩn khúc ở đây ,có lẽ anh sẽ cho người điều tra Lâm Uyển Phương điều mà Hàn Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ tới nhưng hôm nay khi gặp Hạ Chi có một động lực nào đó luôn thôi thúc Hàn Thiên Vũ làm điều đó.

Khi tới nhà ,Hạ Chi không quên cảm ơn Hàn Thiên Vũ đã cứu mình và trả lại chiếc áo vest mà Hàn Thiên Vũ khoác cho Hạ Chi vừa nãy.

Hôm nay dù có rất nhiều chuyện xảy ra và sự trùng hợp đến khó tin nhưng từ sâu trong lòng Hạ Chi và Hàn Thiên Vũ lại bất giác nghĩ về nhau và dường như những suy nghĩ ấy vô tình khiến họ gần nhau hơn.