Chuông đổ một lúc ông Đức mới nghe điện thoại. Giọng ông nói rất nhỏ trong điện thoại chính tỏ bà Tuyết Mai đã ngủ trưa ông hỏi anh:
- Con gọi ba có chuyện gì à.
- Mẹ đang ngủ hả ba.
- Ừ.
- Vậy ba qua phòng làm việc gặp con một chút được không ba.
- Có chuyện gì khó xử sao.
- Dạ.
- Vậy đợi ba chút ba qua liền.
Cúp máy xong ông đi nhè nhẹ ra khỏi phòng, nhưng dù ông có đóng của mạnh cũng chưa chắc bà Mai đã thức, vì từ sáng giờ bà chạy với lo cơm nước đã mệt bở hơi tai nên khi nằm xuống giường là bà ngủ luôn rồi.
Mở cửa bước vào phòng ông đã thấy con trai mình đang suy tư vấn đề gì mà còn không hay biết ông bước vào, vỗ vào vai con trai mình thì lúc này Khánh Duy mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu,anh ngước mặt lên nhìn ba mình rồi đứng lên nhường chỗ cho ông:
- Con mời ba ngồi.
Vừa ngồi xuống ông liền hỏi con trai của mình:
- Con có chuyện gì vậy, mà sao ba vào con còn không hay.
- Đúng là con có một chuyện muốn bàn với ba, vì chuyện này liên quan tới con gái của bạn ba.
- Có liên quan đến con bạn ba sao.
Ông suy nghĩ rồi quay mặt lại hỏi anh:
- Con bé Mỹ Duyên con anh Bình đúng không.
- Vâng,đúng rồi ba.
- Rốt cuộc là chuyện gì hả con.
- Ba đừng sốt ruột từ từ con nói. Chuyện là thế này. Mấy hôm trước tụi con phát hiện được Mỹ Duyên có thuê người hại vợ con. Tụi con cũng đã biết được người nhận việc này và tụi con cũng đã theo dõi lại chỉ cần bên đó hành động thì tụi con tóm gọn luôn. Chỉ là khi xử lý chuyện này sẽ làm ba kẹt giữa con với bạn thân ba. Cho nên con muốn hỏi ý kiến ba.
Ông Đức chưa kịp nói thì có một tiếng nói vang lên cắt ngang giọng ông:
- Cứ xử lý bình thường, ai dám động đến con dâu mẹ trừ khi chán không muốn sống tiếp mà thôi, nếu đã dám đụng thì phải lãnh hậu quả, dù bất kể là ai,con không cần hỏi ý kiến của ba con, cứ làm theo ý của mẹ là được.
Cả ông Đức và anh vội đứng lên rồi dẫn bà Tuyết Mai ngồi xuống chỗ của ông Đức, vừa bóp vai cho vợ ông hỏi:
- Sao bà không ngủ tiếp sao tự nhiên qua đây.
- Tôi tính dậy gọi ông lấy dùm ly nước thì không thấy ông đâu, mới đi xuống lấy nước uống, đi qua đây thì nghe được hai bố con ông nói chuyện.
- Thế theo ý của bà là xử lý con bé Duyên luôn sao, dù sao lão Bình cũng chỉ có đứa con gái này, chúng ta làm thế thấy không được chút nào.
Bà Mai lườm ông không thèm nhìn mà quay sang hỏi con trai mình:
- Vậy ý của con là thế nào, con muốn xử lý thế nào nói mẹ nghe coi, rồi tính
- Dạ con tính,sau khi tóm tụi do Mỹ Duyên thuê,con cũng cho người bắt cô ta lại luôn,xử lý dạy dỗ cô ta một chút rồi tống cô ta về nước cho ba cô ta quản lý, nhưng duy nhất lần này thôi, không có lần thứ hai. Nếu tái phạm con sẽ cho cô ta biết hối hận khi sinh ra trên đời này.
- Con làm vậy thì cũng được,cứ như thế mà làm đi. Con làm rất đúng ý mẹ,không như ai kia.Không lo người trong nhà,lo chuyện bao đồng thì giỏi
Bị chửi xéo mà ông Đức cũng không dám nói gì chỉ có thể nịnh cho vợ bớt giận, ông bóp bóp hai vai của bà Tuyết Mai,vừa bóp ông vừa nói:
- Tôi đã nói gì đâu, ý của bà cũng là ý của tôi mà, bà còn không hiểu tôi sao. Gia đình thì lúc nào cũng là trén hết mà. Bạn bè thì cũng chỉ là bạn bè thôi đâu sánh bằng bà với các con được chứ.