Hạnh Phúc Của Em - Tran Thi Thanh Thao

Chương 32



Khánh Dũng than trách một hồi thì đứng lên kiếm chuyện bỏ đi thứ nhất anh không muốn làm bóng đèn,thứ hai anh không muốn bị rải cẩu lương, cơm tó này anh ăn nghẹn cổ mất, Khi không gian chỉ còn hai người,cô cảm thấy bị ngột ngạc,không biết nói gì cả, liền đứng dậy lấy cớ đi thăm quan nhà để cho không khí ngại ngùng không còn nữa,thấy cô lẩn tránh anh cũng không nói gì chỉ ngồi nhẩn nha uống hụm trà nóng, vừa nhìn quan sát cô, vừa lúc này cô Tư đi ra mang một giỏ bánh khi nãy anh có nhắn tin kêu bà làm thêm để cô ăn, nhờ thế mà cô thoát được ánh nhìn của anh dành cho cô,

Cô nói với anh:

- Cũng trễ rồi,chúng ta về thôi,mai tôi còn phải đến trường sớm.

Anh nhìn đồng hồ rồi gật đầu đứng lên đưa cô ra xe, cô vào xe ngồi đợi anh quay lại nói với vợ chồng cô Tư gì đó rồi anh mới lên xe đưa cô về.Trên đường về anh cũng không nói gì nhiều,chỉ tập trung lái xe, còn cô thì quay ra ngoài nhìn đường phố đã lên đèn, đến trước cửa nhà,anh mở cửa xe đưa cô vào nhà,tay còn cầm giỏ bánh cho cô,anh không quên để luôn cành hoa hái tặng cô lúc ngoài sông. Chào ba mẹ xong cô ôm lấy giỏ bánh rồi gật đầu chào anh chạy lên phòng, ông bà Phước thấy hai đứa về sớm thì cũng thấy hơi buồn tưởng hai đứa phải tâm sự tìm hiểu nhau phải về trễ chứ ai ngờ đi chưa được 3h đã về mất tiu. Nhưng thấy biểu hiện hai đứa nhỏ ông bà cũng nhìn ra có tiến chuyển rồi,thì thở phào nhẹ nhõm.

Anh lái xe đi về nhà vào phòng mình anh suy nghĩ đến những nụ hôn anh hôn cô thì ngồi cười vu vơ, mẹ anh mở cửa thấy anh đang ngồi trầm tư cười là bà biết là con dâu này mình có chắc rồi.Bà đi vào vỗ vai anh:

- Nhìn con là mẹ đoán được con đã có được tình cảm của con bé rồi đúng không?. Con thì mẹ yên tâm rồi,chỉ có thằng nhóc thối em con là mẹ phiền lòng thôi, không biết nó đang ở đâu ăn uống thế nào sống có tốt không?,con nếu kiếm được thì lôi nó về cho mẹ nhé.

Anh biết mẹ còn đang lo cho đứa em thì cũng không dấu mẹ nữa:



- Con biết em ở đâu, mẹ yên tâm,em vẫn khỏe mạnh ăn uống bình thường,để mấy hôm nữa con dẫn em về cho mẹ.

Bà Tuyết nghe con trai nói thế cũng đã yên tâm,bà kêu anh làm đi nhưng nhớ nghỉ ngơi sớm. Anh tiễn mẹ ra cửa phòng rồi anh quay lại phòng làm việc của mình, anh cũng muốn biết công chuyện đã tiến hành đến đâu rồi, ngồi vô bàn anh liền bấm số gọi cho 3 người em chí cốt của mình, rồi hẹn gặp chỗ cũ.

Khi đi đến quán bar ngoại ô,anh lên phòng ngồi thì đã thấy Hữu Minh và Đăng Khoa đã có mặt chỉ còn Công Mạnh thì chưa thấy tới,vừa ngồi xuống Hữu Minh đã lên tiếng trước:

- Anh cả,đúng như anh nghĩ,bên công ty Mậu Dịch cố tình cướp kho hàng này,còn thông báo ra ngoài là bị đánh cắp giữa đường, em đã hack và trích camera từ công ty đến những con đường xe conteno đi qua có một đoạn đường không có camera quan sát,xe đi vào trong đoạn đường đó 10 phút mới rẽ ra đường đi lại kho xưởng mình, theo em nghĩ hàng đã bị tráo và lấy cắp ở khúc đường đó.

Đăng Khoa cũng nói:

- Em cũng cho người chạy vòng qua tất cả đoạn đường mà xe tải có thể đi trong phạm vi, thì khoanh vùng được hai đoạn đường,nhưng em chú ý nhất là cái đoạn đường này nó ít nhà dân chỉ có 1 bãi đất trống và phân xưởng bỏ hoang.

Xong anh đưa bản đồ và hình ảnh cho Khánh Duy coi, anh nhìn xong thì cười,hỏi còn tay giám đốc phân xưởng đó thì sao, có điều tra được gì không?