Trong lúc đang phiền não vì bị Q làm phiền thì ngày nhà giáo Việt Nam lại một lần nữa cứu rỗi cuộc đời tôi. Chẳng là ngày này đến thì tôi sẽ phải ở lại lớp mỗi buổi trưa sau khi tan học để tập văn nghệ, thậm chí buổi chiều nếu không có lớp học thêm thì cũng sẽ đến trường để tập. Mà trong giờ học thì tôi vẫn ngồi đầu, nó vẫn ngồi bàn cuối nên cũng chẳng có cơ hội để trêu chọc tôi. Giờ ra chơi thì tôi đã nhanh chân chạy thẳng xuống chỗ Phong để kiếm cơ hỏi bài, hoặc là ra chỗ cái Thu để nói chuyện hội chị em, nên Q cũng không dám chạy theo làm phiền tôi nữa.
Nhưng mà sự xuất hiện của Q cũng khiến tôi phải nghiêm túc suy nghĩ một số chuyện. Nhất là trong lúc này, khi các lớp đều đang hăng hái chuẩn bị các tiết mục văn nghệ chuẩn bị chào mừng ngày nhà giáo. Một tuần tập văn nghệ là một tuần tôi không gặp Phúc, bởi vì ở trong lớp đóng kín cửa và bật đèn lên để tập, với mục đích tránh cho các lớp khác nhìn thấy tiết mục của mình. Bởi vì đây không phải là trình diễn văn nghệ như bình thường, mà là một cuộc thi của toàn trường, mỗi lớp một tiết mục tập thể.
Trước đây thì dù ngồi trong lớp thỉnh thoảng cũng sẽ có thể nhìn trộm ra bên ngoài, sẽ thấy Phúc và các bạn của nó đi qua hành lang. Vì lớp tôi nằm ở ngoài cũng, nên nếu muốn đi vệ sinh hay ra nhà xe đều phải đi qua hành lang lớp tôi. Nhưng bây giờ đóng cửa kín mít thế này, thì chỉ có thể chuyên tâm múa hát thôi, không biết bên ngoài thế nào.
Lớp tôi chuẩn bị tiết mục múa hát tập thể bài "mái trường mến yêu". Đương nhiên vẫn là tôi phụ trách hát, các bạn còn lại gồm tám người sẽ múa phụ họa. Tôi đứng trên bục giảng, nhìn cô giáo trực tiếp dạy múa cho các bạn, mới thầm nghĩ không biết mình có phải là con gái hay không nữa.
Vì thân hình của tôi cao lớn hơn hẳn các bạn, nên nếu có đứng vào đội hình cũng không được hợp cho lắm. Nhưng cũng may là tôi chẳng biết múa, chắc vì vậy nên ông trời mới cho tôi giọng hát này coi như an ủi. Cái Thu cũng ở trong đội múa, nên tôi cũng sẽ có bạn về cùng. Trong lúc cô sửa động tác cho các bạn thì tôi sẽ đứng đó để hát cho các bạn múa, một buổi như vậy tôi sẽ phải hát liên tục, các bạn càng tập sai thì tôi sẽ phải hát đi hát lại một đoạn đó, để cùng nhau sửa đến khi nào ổn thì mới thôi.
Nhân lúc nghỉ giải lao tôi và cái Thu mới kéo nhau đi vệ sinh. Hai đứa rón rén đi ra ngoài ngó nghiêng rồi nhanh chóng đóng cửa lớp lại, giống như đang bí mật bàn chuyện đại sự gì đó không được cho đối thủ nghe thấy hay nhìn thấy.
Thỉnh thoảng vẫn có vài bạn lớp khác chạy sang các lớp để nhìn trộm, nhưng chắc chắn sẽ bị phát hiện ra và chạy ra đuổi đánh. Chỉ là đùa giỡn thôi chứ cũng chẳng phải đánh thật, nhưng như vậy cũng làm không khí trở nên vui vẻ hơn. Sau khi từ trong nhà vệ sinh đi ra, cái Thu mới thì thầm vào tai tôi, "Hai đứa mình đi sang các lớp khác xem đi.."
Tôi gõ nhẹ vào trán nó, cười ranh mãnh, "Mày lại cũng muốn bị đuổi đánh như mấy đứa lớp A à?"
Nó bĩu môi, chắc cũng đoán trước được là tôi sẽ chẳng mấy hứng thú với chuyện này. Tôi vừa nói vừa đi về phía lớp mình, để mặc nó đứng trầm tư ở phía sau. Nhưng sau đó không biết nó đã nghĩ ra được âm mưu đen tối gì, nó chạy tới quàng tay qua vai tôi, ghé sát vào tai tôi, "Mày không muốn sang lớp D ngắm Phúc của mày à?" Thấy tôi hoảng hốt nhìn nó, nó mới cười hihi, "Nghe nói là nó cũng tham gia văn nghệ đó.."
Nói thật lòng là câu nói này của nó đã làm tôi chú ý rồi, vừa nghe đến cái tên đó là tim tôi đã hẫng đi một nhịp. Tuy cảm thấy thế này cũng thật là chẳng có tiền đồ gì cả, nhưng mà ai bảo cũng cả tuần rồi tôi không được gặp nó kia chứ. Ban đầu tôi còn tưởng là vì đóng cửa lớp lại nên nó có đi qua cũng chẳng nhìn thấy được, nhưng cũng lạ vì ngay cả tiếng nó tôi cũng chẳng nghe thấy.
Trước đây mỗi lần nó đi qua hành lang đều sẽ cười nói rất vui vẻ, cả tuần nay lại không thấy động tĩnh gì. Thế là tôi còn đang ngẩn ngơ thì đã bị cái Thu hí hửng kẹp cổ kéo lê đi về phía lớp D. Lớp nó ở dãy nhà phía sau, ngang hàng với lớp tôi, đi qua dãy hành lang là đến. Nhiều khi ngồi học trong lớp tôi vẫn hay ngó qua cửa sổ xem có thể may mắn bắt gặp nó đứng trên bục giảng trong giờ sinh hoạt mười lăm phút hay không. Có ngày nhìn thấy nó đang chữa bài tập, có ngày thấy đi đi lại lại quanh lớp.
À tôi quên mất chưa nói, năm lớp sáu nó là lớp trưởng kiêm lớp phó học tập. Xem ra giữa chúng tôi cũng có điểm chung đó là một người kiêm hai việc đó chứ. Sau khi tôi chuyển lên bàn đầu thì chẳng còn cái cửa sổ nào để nhìn được nó, vả lại ngồi đối diện bàn giáo viên nên cũng chẳng dám ngó nghiêng lung tung nữa.
Đến tận cửa lớp D rồi tôi mới giật mình tỉnh ra, thì đã thấy cái Thu khom người, úp hai bàn tay vào hai bên thái dương, ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ. Tôi nhìn bộ dạng lén lút của nó mà buồn cười không chịu được, nhưng cũng không dám cười lớn vì sợ bị phát hiện.
Sau một hồi nhìn chán chê nó mới đứng thẳng dậy, trợn mắt há mồm quay ra nhìn tôi, rồi đưa tay chỉ trỏ vào khe cửa sổ, ý bảo là tôi cũng nhìn đi. Tôi còn chần chừ chưa dám nhìn vào thì nó lại một lần nữa kéo tôi lại, gương mặt vô cũng nhiệt tình cười cổ vũ tôi. Tôi chỉ biết cười khổ, rồi học theo tư thế lúc nãy của nó.
Tôi ghé mắt nhìn vào bên trong, thấy một nhóm đang đứng bên dưới, chắc là đội múa. Sau đó lại liếc nhìn sang bên phải một chút thì tôi nhìn thấy cái Lan, nó đang giúp cô chỉnh sửa động tác cho mọi người. Lan có năng khiếu văn nghệ, đó là điều tôi không phủ nhận, chẳng qua ghét nó vì chuyện năm xưa nó định cướp Phúc của tôi thôi.
Vừa nhắc đến Phúc tôi đã nhìn thấy nó rồi, ban đầu còn tưởng là cái Thu muốn dụ dỗ tôi đi cùng nên lừa tôi thôi. Nhưng hóa ra đúng là nó đang đứng đó, trên bục giảng. Lúc đó tôi còn chưa biết nó phụ trách vị trí nào, không lẽ là nó cũng múa cùng các bạn à. Bởi vì đội múa của lớp D có cả nam lẫn nữ, chứ không phải toàn bộ đều là con gái như lớp tôi.
Tôi còn đang chăm chú ngắm nó thì đột nhiên thấy nó quay đầu nhìn về phía tôi. Tôi giật mình đứng thẳng dậy, không lẽ nó đã phát hiện ra có người nhìn lén bên ngoài rồi. Mặc kệ là đã nhìn thấy hay chưa, chuồn trước cho nhanh. Nghĩ thế nên tôi vội vàng túm tay cái Thu rón rén cố không gây ra tiếng động rời khỏi đó. Cái Thu còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã bị tôi lôi đi, vừa đi qua cửa lớp thì đã thấy cái Thu ngoảnh đầu ra sau rồi thụi vào hông tôi.
"Hề hề.." Nó cười như thiểu năng, còn lắc lắc đầu ra hiệu với tôi, nhưng thấy tôi có vẻ chẳng hiểu gì, nên nó túm luôn tay tôi rồi quay lại, "Chào Phúc.."
Tôi còn tưởng nó lại trêu tôi nữa, trợn mắt quay đầu lại phía sau thì.. Phúc đang đứng đó, khoanh tay tựa lưng vào cửa lớp. Phúc liếc nhìn hai chúng tôi từ đầu đến chân rồi cười ranh mãnh, "Đến ăn trộm bí kíp à?"
Cái Thu vẫn cười hì hì xua tay giải thích là chúng tôi chỉ đi vệ sinh nên tình cờ qua đây thôi, nhưng chắc nó cũng tự nhận ra là nói hớ, vì bình thường chỉ có lớp D đi vệ sinh thì phải đi qua hành lang lớp tôi, chứ làm gì có chuyện ngược lại.
Bí quá không biết lấy lý do gì nó mới dùng cùi trỏ chọc vào cánh tay tôi, không thấy tôi phản ứng gì, nó mới nhìn qua. Thì lúc này nó thấy tôi đang đứng thẫn thờ, mắt chẳng rời khỏi Phúc một giây nào. Nó thở dài ngao ngán rồi lại đưa tay kẹp cổ tôi, định lôi tôi về lớp như cách mà nó đã lôi tôi đến đây.
Còn chưa đi được bước nào thì cái Lan đã lon ton từ trong lớp chạy ra, nhìn thấy hai đứa bọn tôi thì nó bỗng đứng sững lại. Nó khó chịu ra mặt nhưng nhanh chóng tỏ ra vui vẻ, tươi cười khoác cánh tay Phúc, "Phúc ơi cô gọi vào tập kìa.."
Giọng nói õng ẹo của nó khiến cái Thu nổi da gà, nó khẽ rùng mình rồi nhìn tôi ái ngại, chắc nó sợ tôi sẽ buồn. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay nó đang đặt trên cánh tay của Phúc. Lúc này Phúc mới ý thức được là tay mình đang bị nó túm lấy, nên vừa cười vừa rút tay ra. Phúc không tỏ ra khó chịu gì cả, chỉ nhẹ nhàng rút tay ra vậy thôi. Tôi không biết cảm xúc khi đó của mình là gì, chỉ thấy tim khẽ nhói lên một cái. Cảm giác nhói đau ấy đột nhiên lại khiến tôi tỉnh táo lại.
"Phúc cũng tham gia văn nghệ à?" Tôi hỏi bằng giọng bình tĩnh.
"Ừ.."
"Đúng thế. Phúc hát song ca với tớ đấy." Phúc còn chưa trả lời hết câu cái Lan đã nhanh nhảu nói chen vào, hay tay bắt ra sau lưng sau khi bị Phúc đẩy tay ra.
Tôi nhìn Phúc, cậu ấy nhìn tôi mỉm cười và gật đầu, xác nhận những gì cái Lan nói là đúng sự thật. Tôi biết là cái Lan cố tình muốn trêu tức tôi, nhưng tôi cũng biết là nó đã thất bại rồi. Nó chưa bao giờ thành công trong chuyện này cả, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng thế, và sau này nó lại càng chẳng có cơ hội đó nữa đâu. Nhưng tôi vẫn hơi khó chịu, không phải vì nó, mà vì nghĩ đến việc Phúc sẽ song ca với một đứa con gái khác, đó là chuyện mà tôi chưa từng có cơ hội, thậm chí chỉ là nghĩ đến thôi, cũng chưa bao giờ.
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn hai người họ cười vui vẻ như chẳng có gì, "Tuyệt thật, rất đáng mong chờ đấy." Rồi sau đó tôi nhanh chóng quay đầu, kéo tay cái Thu dứt khoát rời khỏi đó. Chính vì vậy nên tôi không được nhìn thấy Phúc khẽ cau mày, còn cái Lan vui vẻ kéo Phúc vào lớp và đóng cửa lại, thực sự thì, cũng không cần thiết phải nhìn thấy điều đó làm gì cả.
Về đến cửa lớp, tôi định mở cửa ra thì cái Thu ngăn tôi lại, nó nhìn tôi lo lắng, "Mày không sao đấy chứ?".
Tôi nhìn nó, khẽ lắc đầu. Nhưng mà nó vẫn chưa yên tâm, có lẽ nó cũng cảm nhận được sự đe dọa đang đến gần với tôi, "Mày cứ như thế thì không được đâu." Nó nhìn tôi nghiêm túc, "Mày không định làm gì cả à. Cứ thế này thì nó cướp mất Phúc của mày đi đấy.."
Thực ra thì nghĩ kỹ lại, Phúc đã bao giờ là của tôi đâu kia chứ, nên cũng sẽ chẳng có chuyện bị ai đó cướp đi. Tôi thở dài mở cửa vào lớp còn nó vẫn đi theo sau túm áo tôi, nhưng tôi vẫn không đứng lại, thế là nó vừa túm áo vừa đi theo tôi vào lớp, vẫn không quên lau bàu phía sau, "Này.. này.. con kia. Tao nói mày có nghe không đấy?"
Đương nhiên là tôi nghe, và tôi cũng hiểu những gì Thu nói. Bằng chứng là buổi tối hôm đó sau khi ăn tối xong, làm xong bài tập một cách vô thức, tôi đã chui lên giường và trằn trọc suy nghĩ cả đêm về chuyện này.
Từ hồi mẫu giáo, tôi và Lan đều thích một cậu bé có đôi mắt to tròn và cặp má trắng hồng phúng phính, lên đến cấp một, tôi và Lan lại tranh nhau chức quản ca vì muốn được ở trong ban cán sự chung với cậu bé nhỏ con với đôi mắt buồn bã ngấn nước.
Vậy mà bây giờ, lên đến cấp hai rồi, hai chúng tôi vẫn cứ quanh quẩn bên cạnh nó không đứa nào chịu từ bỏ. Xem ra tôi và nó cũng có nhiều điểm chung đấy chứ, nếu như không phải vì điểm chung lớn nhất lại là cũng thích một đứa con trai, thì có lẽ chúng tôi đã có thể làm bạn với nhau rồi.
Nếu như từ mẫu giáo đến hết cấp một nó đều chịu thua với tôi, thì bây giờ nó lại đang có một ưu thế rất lớn mà tôi không có, đó là, chung lớp với Phúc. Chưa kể là ngày nào cũng gặp nhau, chỉ mới tính riêng chuyện Phúc là lớp trưởng còn nó là lớp phó văn nghệ thôi, thì cũng đã có thêm nhiều cơ hội để làm việc chung rồi.
Tất cả những ưu thế trước đây của tôi cũng chẳng giúp ích gì được vào lúc này. Bởi vì thời gian mà tôi gần Phúc nhất, chỉ là những năm tháng trẻ con chẳng hiểu gì, đến bây giờ khi bắt đầu trưởng thành, thì khoảng cách lại cứ xa dần.
Hôm nay khi nhìn thấy Lan khoác tay Phúc, dù là nó trong thế bị động, nhưng tại sao tôi vẫn thấy đau. Có phải vì tôi đã cảm nhận được nỗi buồn khi Lan có thể tự nhiên chạm vào nó như thế, còn tôi thì không. Nếu đổi lại là tôi đứng sát cạnh nó như thế, tôi sẽ không chỉ muốn nắm tay nó đâu. Tôi sẽ muốn ôm nó, hôn vào má nó, vào môi nó.. trong suy nghĩ thôi.
Bởi vì tôi sẽ hồi hộp đến mức chẳng thể làm gì được. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười của nó cũng có thể khiến tôi đứng hình, vậy thì tôi biết phải làm gì khi nụ cười và ánh mắt đó không phải chỉ dành cho một mình tôi. Nó vẫn tươi cười với cái Lan, với cái Thu, với chị bí thư đoàn lớp tám, với chị gái nào đó lớp chín..
Còn tôi, chỉ biết đứng đó và khó chịu trong lòng. Sao thế nhỉ? Tôi tự hỏi tôi làm sao vậy? Cảm giác đó, nỗi buồn đó rất thật, không giống như bọn trẻ con tranh nhau một cái kẹo nữa, Phúc không phải là viên kẹo để ai cũng lao vào tranh giành.
Tôi cứ nằm đó suy nghĩ vẩn vơ và không tài nào ngủ được. Tôi muốn cố gắng làm một cái gì đó để cứu vãn chuyện này. Dù không chắc là thành công thì ít ra cũng không để lại sự hối tiếc. Trong giây phút bế tắc như vậy, tôi bất ngờ nghĩ đến Q. Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý định gì với cậu ta cả, chưa từng có. Chỉ là đang nghĩ đến lá thư tình mà cậu ta viết cho tôi thôi. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tại sao, tôi lại không thử viết thư tình cho Phúc nhỉ?