"Phong ơi, tớ hỏi chút." Tôi mon men ngồi xuống đối diện Phong, ghé sát mặt tới thì thầm trong giờ nghỉ giải lao.
"Ừ sao thế." Phong đặt bút xuống nghiêm túc nhìn tôi. Hình như đây là lần đầu tiên trong suốt thời gian qua tôi chủ động đến nói chuyện với Phong đấy.
"Nếu như mà.." Tôi sắp xếp lại các suy nghĩ trong đầu, "Cậu nhìn thấy bạn gái của cậu, hoặc là người mà cậu thích xô ngã một cô gái khác, mà cậu biết cô gái ấy cũng thích cậu, hoặc là không biết cũng được, thì cậu sẽ làm gì?"
"Ủa tớ đâu có bạn gái đâu." Phong thật thà nhìn tôi, còn tôi thì dở khóc dở cười.
"À.." Phong gật gù tỏ ra đã hiểu, sau đó lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, chẳng hề phát hiện ra là tôi ngồi đó đang hồi hộp mong chờ, cuối cùng thì Phong cũng lên tiếng, "Nếu mà là người tớ thích thì, tớ sẽ phải hỏi rõ nguyên nhân xem có chuyện gì, rồi sau đó.."
"Ừ đúng rồi." Tôi bất ngờ ngắt lời Phong khi cậu ấy còn định nói thêm gì đó, bởi vì đó chính là điều tôi đang nghĩ, nên phần sau tôi cũng chẳng cần nghe nữa. Sau đó tôi đứng dậy vừa đi về chỗ vừa lẩm bẩm, không nhìn thấy gương mặt ngơ ngác như chẳng hiểu chuyện gì của Phong ở phía sau.
Tôi ngồi về chỗ của mình, và tiếp tục suy nghĩ. Điều Phong nói giống hệt suy nghĩ của mình. Nếu là người nó thích, chắc chắn nó sẽ hỏi rõ nguyên nhân trước khi phán xét mọi chuyện. Vậy thì ngược lại, nếu nó không hỏi gì đã đưa ra kết luận luôn, chỉ chứng tỏ một điều là, đó không phải là người nó thích thôi. Đột nhiên tôi lại thở phào khi nghĩ ra được điều này, cho dù kết quả chẳng phải là điều gì vui vẻ với tôi.
Tôi đã dành mấy đêm để suy nghĩ về chuyện hôm đó. Kết luận ban đầu của tôi là Phúc không tin tôi, nhưng lại không giải thích được vì sao nó không tin tôi. Tuy tình cảm của tôi và nó không phải là thân thiết đến mức hiểu rõ về nhau, nhưng ít ra cũng không đến mức không hề có một chút tin tưởng như thế.
Nếu như đổi lại là tôi nhìn thấy nó làm một chuyện gì sai trái, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chắc chắn sẽ là hỏi rõ nguyên nhân. Nhưng nó lại không như vậy với tôi, không hỏi han, không lắng nghe, vậy thì lý do vì không tin tưởng này là không đúng, hay nói cách khác là không đầy đủ.
Vậy thì tôi lại hỏi ngược lại chính bản thân mình. Tại sao tôi lại tin tưởng Phúc như vậy? Tại sao lại muốn hỏi lý do và lắng nghe giải thích khi những gì tôi nhìn thấy có vẻ như rõ ràng là nó sai? Câu hỏi này thì tôi nhanh chóng có được đáp án.
Vì tôi thích nó! Thích nó sẽ mong muốn tin tưởng là nó luôn đúng, nếu nó có sai thì chắc chắn cũng tin là nó có lý do riêng, cho nên sẽ không nhanh chóng đưa ra kết luận về nó. Suy nghĩ đến đây thì mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi nhỉ?
Nhưng vì không muốn tin vào sự thật này, nên tôi mới không nhịn được mà chạy đến hỏi Phong. Bởi vì dù sao tôi cũng là con gái, nên có thể là suy nghĩ sẽ không giống con trai, nhưng Phong thì khác, Phong cũng là con trai, nên chắc chắn sẽ hiểu con trai hơn tôi. Cuối cùng thì câu trả lời của Phong cũng rất giống với những gì tôi đang nghĩ.
Kết luận cuối cùng là, Phúc không lắng nghe tôi, không cho tôi cơ hội giải thích, ngay lập tức tin vào những gì nó nhìn thấy là tôi đã xô ngã cái Lan, và tỏ vẻ mặt thất vọng vì tôi, tất cả những điều này đều xuất phát từ một lý do duy nhất, nó không thích tôi!
Lại thêm bức thư tình ngớ ngẩn tôi gửi cho nó, khiến nó càng chán ghét, nên mới có chuyện né tránh không muốn gặp tôi nữa. Chắc chắn bạn sẽ cảm thấy khó chịu khi nhận được thư tình từ một đứa mà bạn không thích, đúng không?
Đôi khi sự thật ở ngay đó, chỉ là chúng ta chẳng dám chấp nhận nó, nên cứ vờ như không thấy mà thôi. Nhưng rồi cũng đến một lúc nào đó, dù muốn hay không, chúng ta vẫn phải đối mặt với nó. Trong trường hợp này thì, tôi lựa chọn đối mặt. Tôi quyết định sẽ gặp Phúc để nói chuyện rõ ràng, không phải vì mục đích giải thích điều gì cả, mà để thẳng thắn với tình cảm của mình một lần.
Sáng nay bố Lan lại đưa Lan đến trường, bố nó dìu nó vào tận lớp rồi mới ra về. Lúc đó tôi đang xuống văn phòng lấy sổ đầu bài, đi phía sau nhìn hai bố con nó, đột nhiên một cảm giác chua xót dấy lên trong lòng. Không phải vì tôi thương nó, nó bị trẹo chân là do nó tự chuốc lấy, chỉ là tôi thấy thương bố nó.
Tôi không biết nhà nó làm nghề gì, nhưng bố nó thì thường hay vắng nhà, chắc là đi làm gì đó ở xa, mẹ nó ở nhà bán hàng tạp hóa, nên cũng không bỏ cửa hàng để đưa nó đi học được. Cuối cùng thì vì một phút dại dột của nó, mà bố nó phải chấp nhận đi làm muộn để đích thân đưa nó đi học, buổi trưa lại đến đón nó về, chắc cũng phải cả tuần, thậm chí cả tháng như vậy.
Nhìn cảnh trước mặt tôi lại nghĩ đến bố mẹ mình. Nếu như có một ngày tôi chỉ vì một đứa con trai mà đánh mất bản thân, thậm chí ngu ngốc như cái Lan, tự làm hại bản thân mình để đạt được mục đích. Mà thực ra cái mục đích đó của nó lại vô cùng nhỏ nhặt và không đáng một chút nào.
Không! Tôi sẽ không như vậy đâu. Đối với tôi, không gì có thể thay thế được gia đình, tình cảm trai gái cũng vậy. Tất cả mọi chuyện tôi đều sẽ đặt gia đình lên hàng đầu, có vẻ như vậy thì cũng khá thiệt thòi cho chàng trai nào đến với tôi, nhưng một khi người ta đã chấp nhận ở bên tôi thì cũng chính là gia đình của tôi rồi. Tuy nhiên hiện tại thì chưa có người đó xuất hiện. Phúc, cũng không phải người đó, bởi vì nó không thích tôi.
Trước khi nói chuyện với Phúc, tôi quyết định sẽ nói chuyện với cái Lan trước, bởi vì cơ hội gặp được cái Lan dễ dàng hơn gặp Phúc nhiều. Tôi biết cuối buổi sáng sau khi mọi người về hết, cái Lan sẽ ngồi trong lớp chờ bố nó đến đón về. Cũng có ngày bố nó không về kịp thì Phúc sẽ chở nó về nhà.
Có lẽ Phúc cũng ý thức được nó là nguyên nhân dẫn đến chuyện này, và cũng là lớp trưởng, nên nó phải có trách nhiệm với thành viên của lớp mình. Hôm nay thì Phúc không chở nó về, vì nó đã có việc về trước rồi. Nhìn thấy nó đạp xe ra ngoài cổng trường tôi mới chậm rãi đi sang lớp D.
Cái Lan đang ngồi ở chỗ của nó, thu dọn sách vở chờ bố đến đón. Tôi đi vào lớp nó một cách rất tự nhiên, thấy cô giáo vẫn còn ngồi trên bàn giáo viên, tôi lễ phép chào cô rồi đi thẳng xuống chỗ nó. Ngay sau đó cô giáo cũng rời khỏi lớp, trước khi đi còn bảo may quá có bạn đến nói chuyện với cái Lan cho nó đỡ buồn, hôm nay bố nó chắc đến muộn.
Cái Lan khá bất ngờ khi nhìn thấy tôi, và tình hình lúc này chắc nó cũng biết là bất lợi cho nó, vì trong lớp chẳng còn ai ngoài tôi và nó, mà nó thì đang bị què một chân, nếu tôi lao vào cho nó một trận thì nó cũng chẳng phản kháng được. Nó ngậm ngùi nhìn cô giáo đi ra khỏi lớp bằng ánh mắt cầu cứu muộn màng.
Tôi chẳng có ý định đánh nó, vì nó không xứng. Tôi ngồi đối diện nó, cách hai cái bàn, nhìn nó chằm chằm một lúc lâu. Ban đầu nó còn né tránh ánh mắt tôi, nhưng lại nhanh chóng vênh mặt lên để dọa dẫm tôi. Tôi có thể nhìn ra là nó đang cố gắng tỏ ra đanh đá, để làm tôi sợ, nhưng đáng tiếc là tôi lại chẳng sợ. Đúng là khi suy nghĩ đã thông suốt thì chẳng còn chuyện gì nhìn không thấu nữa.
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
"Mày thích Phúc lắm à?" Tôi hỏi nó, giọng nói bình thản như không.
"Hả.." Nó hơi bất ngờ, sau đó lại gằn giọng thách thức, "Ờ đấy, thì sao, mày tính làm gì tao?"
"Chẳng làm gì cả." Tôi cười nhạt, đưa ngón tay trỏ lên gãi trán, "Thế thì chúc mày may mắn!"
Nó ngơ ngác nhìn tôi, tự nhiên mọi sự đanh đá sụp đổ, gương mặt nó có một chút mơ hồ, tôi đoán là nó đang suy nghĩ xem tôi có âm mưu gì đây mà.
"Ý mày là sao?'Nó nghi hoặc hỏi tôi.
" Ý tao là.. ờm.. "Tôi dừng lại giữa chừng, rồi hít một hơi thật sâu để nói rõ ràng từng chữ một," Tao, không, thích, nó, nữa! Cho nên chúc mày thành công. Vậy thôi! "
" Mày.. "
" À còn nữa.. "Tôi ngắt lời nó," Không cần vì nó mà khiến bản thân trở nên như vậy đâu. "
Tôi không cần nghe câu nói tiếp theo của nó nữa, đứng lên đi thẳng ra khỏi cửa. Những gì cần nói tôi đã nói rồi, còn có hiểu hay không thì đó là chuyện của nó. Thực ra thì nó cũng là đứa thông minh, chắc nó sẽ hiểu thôi. Tôi chỉ cần nó biết là tôi không phải là tình địch của nó nữa, để nó tránh xa tôi ra là được rồi.
Từ giây phút rời khỏi lớp nó, tôi đã quyết định gạch cái tên của nó ra khỏi cuộc sống của mình rồi. Tự nhiên lại cảm thấy thật nhẹ nhàng, bởi vì nếu như không có sự đố kỵ, không có sự ghen ghét thì cuộc sống của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu, và cuộc sống của nó chắc cũng sẽ tốt đẹp hơn bây giờ.
Còn về Phúc thì, tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm cơ hội để nói chuyện với nó, bởi vì gần đây nó đang tránh mặt tôi, cho nên cũng chưa có lần nào nói chuyện riêng với nó được. Buổi sáng thì chắc chắn là hơi khó, vậy thì phải đợi đến giờ học bồi dưỡng buổi chiều thôi. Sau khi đã quyết định xong địa điểm, vấn đề bây giờ là chờ thời cơ nữa thôi.
Hôm đó là giờ học môn Toán. Sau khi trở lại bình thường, tôi đã ngồi cùng bàn với Phong, nhưng chắc chắn không phải ngồi bàn đầu. Vì Phong muốn ngồi bàn trên để theo dõi cho dễ, nên chúng tôi quyết định ngồi bàn thứ ba, không quá gần cũng không quá xa, hợp ý cả hai đứa. Phúc và Hải vẫn ngồi bàn đầu.
Giờ nghỉ giải lao, Phúc đi ra ngoài, tôi đoán là đi vệ sinh, đương nhiên là Hải cũng đi theo. Hai người vừa đi ra tôi cũng đi theo, à đương nhiên là tôi cũng muốn đi vệ sinh, và dự định sẽ chờ nó ở bên ngoài nhà vệ sinh. Dù sao thì nói chuyện trong lúc buồn đi vệ sinh thì cũng thật là..
" Ê! Nói chuyện tí đi. "Tôi gọi nó khi thấy nó và Hải đi ra từ trong nhà vệ sinh.
" Nói gì? "Nó cũng hỏi lại, không mấy thiện chí, nhưng tại sao tôi lại nhìn ra được một chút biểu cảm khó xử của nó nhỉ.
" Hải ơi cậu về lớp trước được không? "Tôi bất ngờ quay sang bạn nó, làm cho cả nó và Hải cùng bất ngờ," Tớ có chuyện muốn nói riêng với Phúc. "
" Hả.. à.. ừ.. "Hải ngập ngừng rồi nhìn nó một cái, sau đó cũng tự mình đi về lớp.
" Ra kia nói chuyện đi! "Tôi nói với nó rồi chỉ tay về phía bãi cỏ phía sau tòa nhà. Nó không tình nguyện chút nào nhưng vẫn đi theo tôi.
Hai đứa đứng tựa lưng vào tường, im lặng hồi lâu.
" Nói gì nói nhanh, tao còn vào học. "Nó lạnh lùng.
" Tao thích mày.. là thật.. "Tôi thì thầm, đủ cho nó nghe thấy, nó bất ngờ nhìn sang tôi rồi nhanh chóng nhìn về hướng khác," Nhưng mà.. tao biết là mày không thích tao. Cho nên tao cũng sẽ.. không thích mày nữa. "Nói ra được điều này cũng là một sự cố gắng rất lớn của tôi rồi đấy.
" Bức thư đó mày đã đọc hay chưa, đã vứt hay chưa tao cũng không quan tâm nữa. Nhưng có chuyện này tao phải nói cho rõ ràng. Tao, không, xô, cái, Lan, ngã! Nhưng nó tự ngã như vậy, tao cũng chẳng thấy có gì phải ăn năn cả. Mày có thể tin những gì mày nhìn thấy, tao không cản được. Sau này, tao sẽ không làm phiền mày nữa, cũng không muốn bị làm phiền vì chuyện của mày nữa. Cho nên mày hãy nói với cái Lan là tránh xa tao ra! "
Tôi nói liền một mạch không để cho nó chen vào câu nào. Gọi đây là một cuộc nói chuyện thì cũng không đúng lắm, phải gọi là tôi nói còn nó chỉ nghe thôi. Sau khi nói xong vẫn không thấy nó có ý định nói thêm điều gì. Tôi mới gật gù vỗ vai nó," Tao nói xong rồi. Về lớp đây! "
Thế rồi tôi thở phào nhẹ nhõm khoan thai bước về lớp. Hóa ra mọi chuyện cũng rất đơn giản mà đúng không. Từ bỏ một ai đó, cũng chỉ cần một câu nói. Nhưng liệu có thực sự từ bỏ được hay không, chỉ có thời gian mới trả lời được.
Khi tôi bước vào lớp, Hải nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, nhìn ra phía sau tôi thì không thấy Phúc đâu, có khi cậu ta nghĩ là tôi ăn thịt Phúc rồi cũng nên. Tôi vừa ngồi xuống thì Hải đã quay xuống nhìn tôi chằm chằm," Nó đâu? "Cậu ta hỏi tôi.
" Nó nào? "Phong còn tưởng cậu ta hỏi mình, ngơ ngác hỏi lại.
" Vẫn ngoài đó. "Tôi cũng thản nhiên đáp lại. Lúc này Phong mới biết là Hải hỏi tôi. Chắc Phong cũng không nghĩ là hai đứa bọn tôi quen nhau. Thực ra thì cũng chẳng phải là quen biết, hôm nay cũng là lần đầu tiên nói với nhau hai câu vậy thôi.
Cuối cùng thì trước khi tiếng trống vào lớp vang lên nó cũng quay lại. Nó bước vào lớp và phi thẳng về chỗ ngồi, không nhìn ngang ngó dọc, cũng không có biểu cảm gì khác lạ. Chắc đây cũng là lần cuối tôi còn chú ý đến biểu cảm của nó, nếu như tôi thực sự có thể làm được như những gì mình nói." Tao không thích mày nữa đâu."Tôi tự lẩm bẩm trong đầu.